"Hộc hộc hộc."
Tiếng thở dồn dập như sắp đứt hơi đến nơi nhưng hai chân bên dưới của hắn vẫn chạy không ngừng nghỉ.
"Đáng chết, thật xui xẻo."
Moo Deok lấy tay áo lau mồ hôi trên trán: "Mấy tên đó rốt cuộc là ai vậy? Con bé đi chung với tôn tử của Phủ Viện Quân lại là ai nữa? Sao hết người này đến người khác đều không bình thường thế?"
Hắn quát lên tức giận. Ngay đến tôn tử của Phủ Viện Quân mà cũng dùng ánh mắt khác lạ khi nhìn nha đầu đó.
"Nha đầu đó sao lại được đối xử như công chúa như vậy chứ!" Ánh mắt Moo Deok hiện lên vẻ ngoan độc: "Cứ chờ mà xem. Moo Deok này tuyệt đối không quên kẻ thù của mình đâu. Chuyện này chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Đặc biệt là con nha đầu được cả đám nam tử bảo vệ ấy, bất kể thế nào cũng không để cho nha đầu ấy sống yên."
Trong đêm đen, có một người cũng mang quyết tâm trả thù cao độ đã gặp được Moo Deok.
"Thật là! Kẻ nào cả gan dám cản đường của ta!" Nhưng khi nhìn thấy diện mạo của kẻ chặn đường, đôi mắt Moo Deok mở to: "Ngươi... ngươi..."
Khuôn mặt của kẻ chặn đường đang nở một nụ cười dịu dàng: "Đi đâu mà gấp gáp thế?"
"Ngươi... làm sao có thể..."
Tên này đến đây từ lúc nào vậy? Hoàn toàn không ngờ sẽ có người đuổi theo hắn đến tận đây, mà lại còn mang theo nụ cười dịu dàng như vậy. Mỉm cưởi trước mặt kẻ đã từng có ý đồ giết mình quả thật càng đáng sợ hơn.
Người chặn đường Moo Deok chính là Yoon Sung.
"Chuyện còn chưa kết thúc, ta muốn biết ngươi đi đâu mà vội vã như thế nên ta đã đi theo."
Mí mắt Moo Deok giật giật, hắn quỳ xuống: "Trời ơi, là ai thế này. Nhìn giống với tham nghị đại nhân tôn quý thật đấy, người như vậy tìm ta có chuyện gì?" Moo Deok nhìn bốn phía rồi nói tiếp: "Đại nhân đến đây một mình sao?"
Yoon Sung cười nói: "Nếu một mình ta tới thì sao?"
"Nếu là như thế, sao không nói sớm chứ."
Không biết vì nguyên nhân gì, vẻ mặt của Moo Deok đột nhiên thả lỏng. Hắn từ từ đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ lớp bụi dính trên quần áo lúc quỳ xuống. Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, trong mắt Yoon Sung lóe lên một tia sáng.
Hắn nói hắn đến một mình sao? Moo Deok lập tức cởi bỏ toàn bộ cảnh giác.
"Có chuyện gì mà lại đuổi theo đến tận đây?" Vừa phủi bụi đất, Moo Deok vừa hỏi.
"Hình như cũng chẳng có lí do gì đặc biệt."
Yoon Sung lại mỉm cười một cái, sau đó đôi mắt hắn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, sát khí bắn ra.
Ngay thời khắc Yoon Sung dấy lên sát khí, Moo Deok giơ hai tay lên nói: "Chuyện gì vậy? Mọi người đều cùng một giuộc mà."
"Cùng một giuộc?"
Nghe thấy Moo Deok nói như thế, Yoon Sung tạm thời che giấu đi sát khí vừa rồi. Nhận thấy sự đáng sợ vừa rồi của Yoon Sung đã biến mất, Moo Deok hít thở sâu.
Trong chốc lát, Yoon Sung đã đến trước mặt tên đó: "Ngươi vừa nói gì? Ta và ngươi cùng một giuộc?"
"Đại nhân, không phải đại nhân cũng biết sao? Nhìn cái này đi, còn giả vờ không biết được à?" Moo Deok vừa nói vừa lấy xâu tiền mà Phủ Viện Quân cho hắn ra cho Yoon Sung xem.
"Chuyện này liên quan gì đến chuyện chúng ta là một giuộc?"
"Tổ phụ của đại nhân là người như thế nào? Chẳng phải đại nhân hiểu rất rõ sao? Người như thế sẽ vì một phong thư mà đưa ta nhiều tiền thế sao?"
"..."
Yoon Sung không còn lời nào để nói. Lời Moo Deok nói hoàn toàn đúng.
Cũng như tên này nói, tổ phụ chắc chắn không phải người dễ bắt nạt. Nhưng vì sao tổ phụ lại cho người này nhiều tiền như thế? Dường như hắn đã bỏ lỡ chuyện quan trọng nào đó.
Yoon Sung bóp cổ Moo Deok: "Vậy thì sao? Chắc không phải tổ phụ ta bảo ngươi hợp tác với ông ấy chứ? Hay là chính ông ấy đã chỉ thị ngươi bắt cóc ta?"
"Không, không phải như thế. Lúc mới đầu thật sự là vì muốn trả thù cho đàn em thôi. Đừng có nhìn ta như thế, lúc đầu không hề biết thân phận của đại nhân, nên mới phạm sai lầm."
"Rồi sao nữa?"
"Lại dám đến chỗ tổ phụ của đại nhân đòi tiền..."
Là bị thuyết phục rồi, à không, phải nói là bị gia gia bức ép. Cầm lấy được lá thư từ chỗ Yoon Sung, tìm đến nhà hắn, sau đó bị một đám võ sĩ của nhà hắn bao vây. Sau đó gia gia nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Moo Deok rồi dùng giọng điệu kẻ cả mà nói rằng bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là hắn phải nghe lời gia gia, hai là chết ở đây. Đương nhiên với người như gia gia, trò khôi hài như bắt cóc con tin hoàn toàn vô dụng. Nếu bị cuốn vào chuyện phiền phức như vậy, thì thà từ bỏ tôn tử. Gia gia hắn chính là người như thế.
"Đã có giao dịch gì với ông ấy?"
Giọng nói của Yoon Sung trầm thấp kết hợp thêm ánh mắt giận dữ đó khiến Moo Deok thật sự không dám nhìn.
"Giao dịch? Làm gì có cửa. Loại người như ta sao có thể thực hiện giao dịch với tổ phụ của đại nhân. Chỉ là làm vài việc cho các vị đại nhân mà thôi. Không phải lúc đại nhân ngoan ngoãn để cho ta bắt cũng là vì có nguyên nhân nhất định sao? Chỉ là giả vờ bắt đại nhân, sau đó đảm bảo cho đại nhân an toàn, còn đưa cả tiền chạy trốn cho ta này."
Số tiền mà Moo Deok đã nhận không phải là tiền chuộc mà là tiền chạy trốn.
"Chỉ có chừng đó thôi sao?"
"Đúng vậy, chỉ có chừng đó thôi."
Yoon Sung nở nụ cười cay đắng: "Thì ra là vậy."
Lúc nhìn thấy Moo Deok nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, là người có thù tất báo, Yoon Sung nghĩ không thể tha cho hắn đi được, vậy nên đã đi theo đến đây. Hắn hạ quyết tâm báo thù, không chỉ cho hắn, mà còn cho cả Ra On đã bị tên đó đánh. Nhưng giờ sau khi hiểu được mọi chuyện, hắn mới biết thì ra là chỉ thị của gia gia hắn.
Yoon Sung buông Moo Deok ra, Moo Deok mỉm cười rồi đem nhặt tiền lại. Lúc này Yoon Sung lại hỏi tiếp.
"Ra On thì sao?"
"Hả? Ra On? Đại nhân đang nói đến ai?"
"Chính là nữ nhân đi cùng ta dấy. Người ra lệnh giết Ra On là gia gia ta đúng không?"
Moo Deok nhặt xong hết tiền thì đứng lên rồi nói: "Không phải."
"Không phải?"
"Tổ phụ của đại nhân chỉ nói là phải giữ cho đại nhân bình yên vô sự, những người khác thì không quan tâm đến. Nha đầu đó thì chẳng qua là tại đã lỡ hứa với chúng thuộc hạ rằng sẽ báo thù cho đại ca của chúng."
"Vì không thể giết ta mà lại còn phải giữ đúng lời hứa với đám thuộc hạ, nên mới làm tổn thương đến Ra On sao? Chẳng trách vừa rồi ngươi đấm đá hung bạo như vậy."
"Vừa rồi lúc thấy thuộc hạ bị giết, ta kích động quá có đánh nàng ta rất mạnh, hình như chết rồi. Đó là người rất quan trọng của đại nhân sao? Ta xin lỗi... Á!"
Bỗng Moo Deok hét lên một tiếng chói tai, là vì Yoon Sung đã đá hắn một cú rất mạnh.
"Đại nhân...vì sao...đột nhiên lại..."
Moo Deok vì quá kinh hoảng mà run rẩy hỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như tóe lửa của Yoon Sung, hắn im bặt.
"Ai chết?" Yoon Sung ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt như mãnh thú nhìn con mồi của mình, hắn gào lên: "Ngươi nói lại lần nữa! Ngươi đã giết ai? Ai chết rồi?"
"A...lão...lão gia, xin tha mạng! A a a a a a a a."
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Nắm đấm của Yoon Sung như thiên thạch rơi thẳng vào mặt Moo Deok, tựa như muốn đập nát mặt hắn. Moo Deok không có sức chống cự, mặt hắn đã không còn nhìn rõ hình dạng, mũi cũng gãy, răng cũng bay mất, bốn phía đều có dấu vết máu bắn tung tóe.
Nhưng trong mắt Yoon Sung lại không nhìn thấy gì cả, trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ. Ra On chết rồi sao? Cô gái ấy... tên cặn bã này mà dám động vào nàng? Lại còn... giết chết nàng? Ra On chết rồi.
Kỳ lạ là, so với chuyện nghĩ đến tên Moo Deok đã từng có ý định làm hại hắn, thì hiện tại sát khí của Yoon Sung còn kinh khủng hơn lúc trước rất nhiều. Đó là người đầu tiên khiến hắn thấy buồn đau như vậy, trong trí nhớ của hắn, chưa từng có ai bảo vệ hắn, chăm sóc hắn đến quên cả bản thân như nàng. Vậy nên nàng rất quan trọng, ở bên cạnh nàng, hắn không cần phải giả vờ nhu nhược yếu ớt như một tờ giấy và hắn có thể cười khi hắn muốn. Nàng là người có thể khiến cho trái tim của hắn đập thình thịch, nàng là người hắn thích.
Vậy mà tên này vừa nói gì? Nói nàng chết rồi, nói nàng bị tên đó giết rồi.
Nắm đấm của Yoon Sung vẫn như cũ không ngừng nện xuống một cách vô tình. Khắp bốn phía đều là máu, nhưng Yoon Sung chẳng hề để tâm. Hắn như một tên điên chỉ biết làm một việc là đánh vào mặt Moo Deok, mãi cho đến khi Moo Deok hoàn toàn bất động.
Yoon Sung dùng vẻ mặt tàn nhẫn vô tình nhìn Moo Deok, sau đó đứng dậy phủi bụi đất dính trên người.
"Vướng tay vướng chân."
Hắn lau vết máu dính trên mặt, chỉnh lại bộ y phục bị làm lộn xộn. Hắn thở ra một hơi, vẻ mặt điên cuồng và đau đớn vừa rồi đã biến mất. Dường như hắn đã biến thành một người rất nho nhã, trên mặt là một nụ cười đẹp đẽ. Hắn ngước mặt lên nhìn ánh trăng lạnh lẽo: "Không ai được động đến một ngón tay của nàng. Cho dù là có đi nữa, thì người đó cũng chỉ có thể là ta."
Khi hắn đang lẩm bẩm thì có một luồng gió lạnh buốt thổi qua người. Hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác đau khổ buồn thương đến vậy, giờ đây hắn cảm thấy lòng dạ nặng nề. Một lúc sau, hắn biến mất trong màn đêm.
***
Buổi sáng ngày hôm sau là một buổi sáng mùa thu trong vắt. Cung điện cao ngất lại càng thêm chói lọi nhờ những tia nắng buổi sáng chiếu vào. Gió lạnh chui vào y phục khiến cả người đều thấy lạnh, nhóm cung nhân đi qua đi lại trong cung điện cũng co rúm cả người. Nhưng cơn gió cuối thu đang len lỏi khắp ngõ ngách.
"Ôi."
Dưới bức tường thành đột nhiên vang lên một tiếng thở dài. Chang nội quan đang co ro vào một góc viết cái gì đó ở trên đất với vẻ mặt rất nghiêm túc. Nghe thấy âm thanh có người lại gần, hắn liền hoảng sợ ngẩng đầu lên.
"Hong nội quan!"
Chang nội quan vui vẻ cười hì hì đứng dậy, vươn chân ra xóa đi những chữ đã viết dưới đất.
"Rốt cuộc đang viết cái gì thế?"
"A ha ha ha, không có gì, vẽ linh tinh thôi." Chang nội quan đang cười khờ khạo thì đột nhiên nghiêng đầu: "Hong nội quan có chuyện gì sao?"
"Sao lại hỏi thế?"
"Quầng thâm chắc cũng sắp chạy đến cằm luôn rồi."
"Nói thật thì, tối qua ta suy nghĩ chút chuyện nên hầu như cả đêm chẳng hề ngủ."
Thở dài một hơi, Ra On và Chang nội quan cùng co ro ngồi một góc.
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại như vậy?"
"Chuyện là..."
Nói đến đây Ra On ngậm miệng, thay vào đó nàng lại lấy tay mân mê đôi môi của mình. Tuy đã qua mấy canh giờ, nhưng ký ức hôn nhau đắm đuối với thế tử điện hạ vẫn còn y nguyên.
Không đúng, không chỉ đơn giản là nhớ đôi môi của người đó. Từ tối hôm qua lúc xảy ra chuyện đó xong, trái tim cứ giống như có một cọng lông chim gãi gãi vậy, ngứa ngáy chộn rộn, càng kỳ lạ hơn chính là cứ luôn có cảm giác khó thở, giống như bây giờ vậy.
Ra On cũng trong lúc vô thức mà nhịn thở khiến cả khuôn mặt đều đỏ lên.
"Hong nội quan! Làm sao vậy? Sao lại không thở?"
"Phù, phù."
Chang nội quan lớn tiếng nói khiến Ra On tỉnh lại mà hít lấy hít để: "Không, không có chuyện gì cả."
"Hong nội quan, làm sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không? Hình như bị sốt đúng không?"
"Không phải."
"Gì mà không phải chứ. Ngươi lúc nào cũng nói thế, ta lại thấy lần này có vẻ nghiêm trọng đấy, có phải cảm rồi không? Hay là đến dược phòng xem thử đi. Thôi, bảo y nữ Wol Hee đến khám đi cho rồi. "
"Không phải vậy đâu."
"Không phải vậy? Thế rốt cuộc là làm sao?"
"Bệnh của ta, ta biết."
"Ngươi biết?"
"Phải, biết rất rõ."
Thay vì nói là một loại bệnh, thì nên nói là bị choáng váng bởi nụ hôn của điện hạ Hoa Thảo thì hơn. Nhưng chuyện này không thể nói với Chang nội quan được, Ra On chỉ có thể ngồi co ro một góc cúi đầu suy tư.
Mà Chang nội quan dường như cũng hiểu ý, hắn cũng chẳng hỏi gì cả, tay hắn lại tiếp tục vẽ vời viết linh tinh. Viết xong lại xóa, xóa xong lại viết. Ra On ngồi bên cạnh lấy nhành cây rồi cũng bắt đầu viết rồi xóa, xóa rồi viết, tựa như đang cố gắng dùng cách này để sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình.
Không biết qua bao lâu.
"Chang nội quan."
"Chuyện gì vậy? Nói đi."
"Huynh nói xem, thế tử điện hạ..."
"Điện hạ làm sao?"
"Sao lại có một sở thích độc đáo như vậy?"
"Sở thích độc đáo."
Ra On do dự một lát rồi nói tiếp: "Chính là... sở thích... yêu thích... nam nhân."
"À, đang nói đến nam sắc đúng không?"
"Đúng, đúng, chính là nó."
"Đó là sở thích độc đáo à?"
"Không độc đáo sao?"
"Ngươi thấy độc đáo?"
"Đương nhiên, không phải là chuyện nam nhân thích nam nhân sao? Không phải ai khác mà lại là thế tử điện hạ. Nếu điện hạ mà như thế thì đâu có được đúng không?"
Chang nội quan lắc đầu: "Không thể nói thế được. Đó là những người cao quý nhất trong thiên hạ, có chuyện gì họ muốn mà lại không được chứ."
"Tuy là nói như vậy..."
"Vả lại, chuyện nam sắc cũng chẳng phải hiếm có khó tìm đâu. Ở Đại Quốc cũng có mà. Tóm lại, chuyện trong lòng đế vương có một người nam nhân cũng đã từng xảy ra rồi, bất kể như thế nào thì cũng sẽ được xem như một bí mật công khai."
"Vậy... vậy sao?"
Trong lòng quân vương có một người nam nhân là chuyện bình thường sao? Quả nhiên, điện hạ Hoa Thảo hôn ta chỉ bởi vì người tưởng ta là nam nhân. Nếu vậy lỡ như người biết thân phận thật sự của ta thì chẳng phải sẽ rất thất vọng ư?
Trong đầu Ra On hiện ra vẻ mặt của Lee Young khi nhìn nàng vào ngày hôm qua. Lúc đó mặt nàng thì cắt không còn hột máu, còn điện hạ thì... giống như đã thực hiện được chuyện mà người đã muốn thực hiện từ lâu, trông có vẻ rất hài lòng. Hơn nữa, ánh mắt đó, giống như ánh mắt đang nhìn người yêu, rất đa tình, khiến tim người ta đập thình thịch.
Có phải điện hạ Hoa Thảo nhận ra ta rồi không? Chính vì biết ta là nữ nhân cho nên mới thích ta? Cho dù là điện hạ Hoa Thảo có chút sở thích đặc biệt thì cũng không thể hôn môi một nam nhân đúng không?
Nhưng bây giờ nghe Chang nội quan nói xong, nàng mới biết chuyện quân vương yêu thích nam nhân cũng chẳng phải chuyện hiếm. Trái tim nàng giống bị rơi vào một cái hố sâu không thấy đáy. Chính là vậy đấy, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau