Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 53: Đóa hoa nở trên mảnh đất khô cằn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngọn núi màu đỏ giữa trời thu tựa như một dải lụa trải dài đến cuối bầu trời rực rỡ. Cảnh sắc cho thấy trời đã vào cuối thu. Cơn gió lạnh buốt thổi vào khi vừa mở cửa sổ.

"Sắp đến mùa đông rồi."

Nghe thấy câu nói nọ của gia gia, Yoon Sung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Căn phòng đầy hương an thần đang ngập tràn ánh nắng sáng sớm màu vàng nhạt, chiếu thẳng vào nghiên mực và bút lông tiến cống cho phủ viện quân Vĩnh Anh phủ Kim Jo Sun.

Trên tờ giấy Tuyên Thành dần hiện lên hình ảnh cành lá cây cương trực và cố chấp dưới ngòi bút lông của Kim Jo Sun. Cho dù mới nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng lại toát ra vẻ kiên cường.

Yoon Sung nhíu mày, nhưng sau đó nhanh chóng che giấu đi. Hắn lẳng lặng chờ đợi gia gia mở miệng.

Qua một lúc lâu sau.

Phủ viện quân cuối cùng cũng gác bút rồi nói với Yoon Sung: "Tối qua, Yoon nội quan của đại điện đã đến đây."

"Vậy sao?"

Yoon Sung lộ ra nụ cười hòa nhã theo thói quen, hoàn toàn không có chút cảm xúc cụ thể nào cả, nụ cười ấy chỉ như một chiếc mặt nạ thôi.

Nhưng ánh mắt Kim Jo Sun nhìn nụ cười của Yoon Sung lại tràn ngập sự hài lòng. Từ nhỏ hắn đã là đứa bé không thua kém gì so với Lee Young, sự kì vọng mọi người dành cho hắn cũng rất lớn.

"Hành động của chúa thượng điện hạ mấy hôm nay có hơi kỳ lạ."

Yoon Sung cười càng tươi hơn.

Mới sáng ra đã gọi hắn đến, lại còn có vẻ bồn chồn như vậy, làm hắn chỉ sợ có chuyện gì. Nhưng ra là vậy, gia gia là đang nói đến chuyện của chúa thượng điện hạ. Yoon Sung lập tức bẩm báo lại toàn bộ những gì mình biết.

"Người vốn đã có sức khỏe không tốt vì chuyện yến hội mà đã chịu đả kích, hành động của trung thần đã làm hắn bị tổn thương. Chuyện các đại thần trong triều không tham gia buổi chầu sáng thì liên quan gì đến những người ở dưới chứ? Đây là hậu quả vương thế tử còn trẻ người non dạ muốn xử lý đám quan lại chúng ta mà ra. Nếu vì chuyện này mà chúa thượng điện hạ có thể ổn định trở lại thì cứ thế bỏ qua cũng được."

Kim Jo Sun hiểu ý mỉm cười. Ông cân nhắc một lát rồi lại lấy ra một tờ giấy mới rồi bắt đầu vẽ. Dưới ngòi bút lông, từng nét vẽ lưu loát xuất hiện như nước chảy mây bay. Chỉ sau vài nét phác thảo, trên trang giấy đã hiện lên hình ảnh của một đàn cá bạc.

"Mọi thứ trên đời đềi có thứ đi kèm và không thể thiếu đi được của nó, giống như cá không thể sống thiếu nước vậy."

"Gia gia đang nói là quân chủ bệ hạ không có suy nghĩ gì khác sao?"

"Chúa thượng bệ hạ là minh quân, biết được bản thân mình có vị trí như thế nào. Dù sao chúng ta cũng nên cẩn thận, dù gì bây giờ thái bình thịnh thế như vậy cũng là nhờ có vị đó cai trị mà ra."

Yoon Sung nhẹ nhàng gật đầu. Gia gia đã nói rất rõ ràng, quân chủ là kẻ thống trị nhưng lại không thống trị. Cái gọi là minh quân chính là khiến bản thân trở thành con rối, hơn nữa, vua hiện đang sống trong thiên hạ dưới sự bảo vệ của gia gia.

"Dưới tình thế ấy mà nói, thế tử thật sự rất không thức thời."

Nghe thấy câu nói của Kim Jo Sun, Yoon Sung mỉm cười: "Trên đời này người có thể nói thế tử không thức thời có lẽ chỉ có gia gia."

"Ha ha, đương nhiên. Là người tài hoa hơn người nhưng lại không có đất dụng võ, vậy nên đây mới là vấn đề. Một chiếc giỏ nếu muốn đựng đồ thì phải có chỗ trống, chiếc giỏ của thế tử hiện giờ đã chứa nhiều thứ lắm rồi, đến mức sắp sửa không còn chỗ chứa nữa. Vậy nên mới nói thế tử không thức thời, không nhìn thấy người tài. Vốn ta không muốn nhìn, nhưng cuối cùng cũng phải nhìn tới."

Lời Kim Jo Sun nói về Lee Young thật sự ý vị thâm trường. Khí thế của phủ viện quân đã lớn đến nhường này, thậm chí đến chúa thượng bệ hạ ông cũng không còn sợ nữa, nhưng hiện giờ lại nảy sinh cảnh giác với vị thế tử còn chưa đăng cơ.

Thế tử tài hoa hơn người, có muốn che giấu cũng không che giấu nổi. Đối với người đang thay vua chấp chưởng quyền lực mà nói, vị thế tử này vô cùng chướng mắt.

"Nhưng mà..." Kim Jo Sun vừa vẽ cá chép vừa hỏi: "Chuyện cháu mưu tính, làm đến đâu rồi?"

"Chuyện liên quan đến lòng người... lại không được như cháu mong muốn."

Động tác trên tay Kim Jo Sun khẽ dừng lại, ông đăm chiêu nhìn bức tranh cá chép rồi nói: "Nghe cháu nói như vậy, hẳn là có chuyện đặc biệt."

"Đúng vậy, chuyện liên quan đến người này vì sao lại không theo ý của cháu nhỉ?"

Kim Jo Sun ngẩng đầu lên nhìn Yoon Sung: "Vẻ mặt của cháu không giống lúc trước."

"Không giống chỗ nào?"

"Một đóa hoa nở rộ trên mặt đất khô cằn."

"Tiểu tôn ngu dốt, không biết lời gia gia nói là ý gì. Hoa nở rộ trên mặt đất khô cằn là sao?"

Thật không cách nào hiểu được suy nghĩ của phủ viện quân. Mảnh đất khô cằn có lẽ đang ám chỉ Yoon Sung, hoa thì không thể nở trên mảnh đất khô cằn. Có lẽ cái này là đang ám chỉ tình cảm sao? Có phải Kim Jo Sun đang hỏi bởi vì tình cảm mà làm hỏng chuyện không? Yoon Sung thật sự thắc mắc là tình cảm nào ở đây?

"Nếu thấy không vui thì đem chuyện này giao cho người khác đi." Khi nói ra câu này, Kim Jo Sun vô tình để lộ ra một chút thất vọng.

Yoon Sung chầm chậm lắc đầu: "Là do chính cháu khởi xướng chuyện này, vẫn nên để chính cháu kết thúc thì hơn."

"Đáng tin không?"

"Sẽ không khiến người thất vọng đâu."

Bút dưới tay Kim Jo Sun lại lần nữa chuyển động: "Ngoài ra đừng quên, con cháu của Hong Kyung Rae chẳng qua cũng chỉ là thợ săn thú thôi. Một khi săn bắn kết thúc, thợ săn cũng hết việc. Sau khi chuyện chúng ta mưu đồ kết thúc, thì những thứ gắn liền với nó cũng phải biến mất. Điểm này phải nhớ cho kĩ."

"Tiểu tôn đương nhiên biết."

Nghe thấy câu trả lời không chút do dự của Yoon Sung, Kim Jo Sun hài lòng gật đầu: "Được rồi, ra ngoài đi."

Yoon Sung cúi đầu, yên lặng chuẩn bị lui ra ngoài. Lời nói của Kim Jo Sun như đóng đinh vào tâm trí hắn.

"Cho dù là cháu đi nữa thì cũng sẽ không được tha thứ nếu thất bại, tuyệt đối không được làm hỏng đại sự."

Yoon Sung nở nụ cười cố hữu nhìn gia gia rồi nói: "Tôn tử xin phép lui xuống."

Cửa đóng lại.

Trong lúc đó, bức tranh cá chép của Kim Jo Sun đã sắp hoàn thành. Trên mặt nước hiện lên tình cảnh vô cùng sống động, khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Chỉ là, cá vẫn còn chưa được vẽ mắt. Kim Jo Sun dừng vẽ, nhìn đăm đăm vào bức tranh. Chỉ cần vẽ mắt nữa là xong, nhưng mắt này phải vẽ thế nào đây, thật là buồn rầu.

Bất kể là lúc nào cũng vậy. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng chỉ có một chỗ bị thiếu hụt.

"Vị trí không đúng."

Cho dù có được quyền lực trong thiên hạ, nhưng hắn vĩnh viễn là cái bóng dưới chân bệ hạ. Ý chí và vị thế đều không tương xứng, cho nên cũng không thể hoàn thành bức tranh.

"Chậc chậc." Khe khẽ tặc lưỡi, Kim Jo Sun cuối cùng cũng không vẽ mắt cho cá. "Lần sau bắt đầu vẽ từ mắt trước đi."

***

Trước mắt Yoon Sung hiện ra bầu trời mùa thu trong xanh.

"Mặc kệ thế nào thì chuyện này cũng có chút vội vàng."

Gia gia không chỉ đơn giản thúc giục cho có. Thời cơ cũng đã đến, không thể trì hoãn hơn nữa.

"Nhưng muốn tìm thấy người đó thật sự không đơn giản."

Đột nhiên nghĩ đến chuyện đi tìm Ra On, Yoon Sung lại không kiềm chế được mà mỉm cười.

"Đóa hoa nở trên mảnh đất khô cằn."

Gia gia đang nói đến hoa nở trên mảnh đất khô cằn, nhưng mà nói gì thì nói, đất khô cằn thì làm sao mà hoa nở cho nổi? Cho nên nếu lỡ như thật sự có một bông hoa có thể nở trên mặt đất khô cằn thì cũng phải đem nó nhổ đi, vậy mới hợp lý.

Chuyện thần kỳ như có thể mọc rễ sinh trưởng ở một nơi cằn cỗi như thế thật làm cho người ta tò mò đến mức muốn chăm sóc, quan sát nó thật tốt. Nhưng cho dù là vậy, trong lòng hắn cũng không có kỳ vọng lớn lắm. Mọc lên rồi cũng sẽ héo tàn, vì mảnh đất ấy vốn không thể nuôi nổi hoa.

Từ phủ gia gia đi ra, Yoon Sung đi một mạch đến Đông Cung Điện, muốn được gặp Ra On một chút. Nhưng khi đến gần Đông Cung Điện lại phát hiện ra những bóng người rất quen thuộc với hắn. Chính là Lee Young và Ra On.

"Kia chẳng phải là thế tử điện hạ sao?"

Chắc chắn là cải trang xuất hành, đây là chuyện thế tử thường làm, cũng không có gì lạ. Nhưng người đi phía sau hắn lại khiến Yoon Sung thấy không vừa mắt, chính là Ra On trong trang phục nam nhi. Hai người họ đang cùng sóng bước đi ra ngoài cung. Ra On, người vừa nói với hắn là sẽ không thể rảnh rỗi nhẹ nhàng mà ra khỏi cung, hiện giờ lại đang đường đường chính chính đi phía sau Lee Young về phía cổng cung. Nhìn thấy tình cảnh này trước mắt, trong lòng Yoon Sung như có lửa nóng dâng lên. Mỗi khi nhìn thấy Ra On đang khe khẽ nói cười sau lưng Lee Young, tâm trạng hắn lại thấy kỳ lạ, đau đớn tựa như bị kim đâm vậy.

"Không biết họ định đi đâu nữa."

Yoon Sung an tĩnh đi theo sau Lee Young và Ra On. Lúc đầu chỉ là muốn quan sát Lee Young, nhưng theo thời gian, không biết từ lúc nào ánh mắt hắn lại chỉ tập trung nhìn mỗi Ra On thôi. Vẻ mặt trong sáng, ánh mắt, điệu cười của nàng dành cho Lee Young như khắc sâu vào lòng hắn. Vẻ mặt của Lee Young khi đối diện nàng cũng làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Ánh mắt đó, vẻ mặt đó không phải vẻ mặt của hai nam nhân bình thường đang trò chuyện với nhau.

Chẳng lẽ...

Đột nhiên ánh mắt của Yoon Sung lóe lên một tia sáng: "Xem ra hắn đã biết rồi."

Trong đầu Yoon Sung hiện lên đáp án chính xác. Thế tử chắc chắn đã nhìn ra thân phận thật sự của Ra On.

Lúc ban đầu tất cả đều là ý đồ của Yoon Sung. Mấy hôm trước, Lee Young tình cờ gặp được Ra On lúc nàng đang mặc y phục nữ nhân. Thật ra tất cả đều là kế hoạch của Yoon Sung. Hắn muốn thử xem thế tử có nhận ra Ra On không. Nếu Lee Young biết sự thật Ra On không phải là nam mà là nữ, thì sẽ nghi ngờ Ra On, muốn biết thân phận thật sự của nàng rồi đuổi nàng đi, vậy thì bệnh mù mặt của hắn cũng không mấy nghiêm trọng. Còn nếu Lee Young không nhận ra nàng, vậy Yoon Sung có thể biết được mức độ bệnh mù mặt của thế tử.

Nhưng tình hình bây giờ lại không giống với suy đoán của hắn. Lee Young đã biết Ra On là nữ, nhưng lại chọn giả vờ như không biết.

Nhìn cảnh hai người họ nói nói cười cười cùng nhau, Yoon Sung nở một nụ cười cay đắng.

Ý đố của hắn là thế, nhưng sao giờ trong lòng hắn lại có cảm giác như bị gió lạnh thổi qua vậy? Vì sao lại như thế? Sao trong lòng hắn lại có cảm giác này? Chẳng phải thế tử nên đuổi một nữ nhân giả trang làm thái giám ra khỏi cung sao? Vì sao lại chọn giả vờ không biết? Chẳng lẽ bởi vì Ra On, người đang nở nụ cười sáng lạn kia dành cho thế tử sao?

Yoon Sung ngơ ngác nhìn Lee Young và Ra On đang ngồi trên lầu hai kia. Còn tiếp tục đi theo bọn họ nữa cũng không được gì. Lee Young và Ra On đang ở cùng nhau, hắn không cách nào tiếp cận được.

"Hôm nay chắc không được rồi." Yoon Sung thu hồi tầm mắt rồi đứng lên.

Trời đang giúp ta sao?

Đúng lúc đó Lee Young và Ra On cũng đứng lên đi ra ngoài. Vẻ mặt của Lee Young như thể hắn đang có việc gì đó khẩn cấp.

Nhìn thấy chỉ còn lại một mình Ra On ở lại, Yoon Sung mỉm cười. Mặc kệ thế nào, mục tiêu hôm nay là gặp nàng cũng đã thực hiện được rồi.

Sau khi tách khỏi Lee Young, Ra On vừa đi chầm chậm trên đường vừa nhìn quanh bốn phía, tựa như một đứa trẻ tràn ngập tò mò với thế giới, thật đáng yêu. Nếu đang ở trong bộ dạng của nữ nhân thì sẽ càng đẹp hơn nữa.

Một loại cảm giác tiếc nuối lan tràn trong lòng, Yoon Sung gõ nhẹ lên bả vai của Ra On.

"Ai vậy?" Ra On hoảng sợ quay đầu.

"Xin chào."

"Tham nghị đại nhân!"

Ra On giật mình mở to đôi mắt. Tuyệt đối không ngờ sẽ gặp ở đây, đương nhiên sẽ có kiểu phản ứng này rồi.

Yoon Sung cố tình ra vẻ giật mình nói: "Không phải, đây là ai vậy? Chẳng phải là Hong nội quan vô cùng bận rộn, tuyệt đối không thể xuất cung sao?"

"Ha ha ha." Ra On xấu hổ cười cười.

Nụ cười xấu hổ này cũng không làm cho người ta thấy chán ghét.

Đột nhiên Yoon Sung nhớ đến lời gia gia nói về đóa hoa trên mặt đất khô cằn. Chẳng lẽ đóa hoa không hề tương xứng với mặt đất khô cằn kia chính là Ra On?

Không đâu. Yoon Sung âm thầm lắc đầu trong lòng. Tuyệt đối sẽ không như vậy.

"Thật là quá đáng không phải sao? Ta đã cầu xin mà Hong nội quan lại kiên quyết từ chối, vậy mà giờ..." Yoon Sung làm ra vẻ ảo não nhỏ giọng nói.

Ra On khó xử cầu xin: "Đừng thể hiện vẻ mặt thế mà. Ta cũng là không cách nào trái lệnh mới phải ra ngoài thôi."

Nói xong lời giải thích khiến việc xuất cung từ đi chơi thành đi làm việc. Rõ ràng là theo tâm nguyện của mình, nhưng lúc này lại có cảm giác như đang phạm tội với tham nghị đại nhân.

Vẻ lo lắng của Ra On càng làm cho tâm trạng u ám vừa rồi của Yoon Sung giảm bớt.

"Không phải cố tình làm vậy đâu, nghĩ thoáng chút đi mà. Ta là vì có chuyện nhất định phải làm nên mới xuất cung thôi."

"Thật sự thất vọng mà. Ngay đến thỉnh cầu nho nhỏ này của ta mà cũng... không ngờ lại như vậy."

"Tham nghị đại nhân."

"Ta cũng có chuyện quan trọng nhất định phải làm mà."

Ra On thở dài một hơi. Người này, sao lại giống như trẻ con, nói cái gì cũng không chịu hiểu thế này.

Mang theo vẻ mặt hoang mang, Yoon Sung hỏi Ra On: "Là vì có chuyện nên mới xuất cung sao? Rốt cuộc là chuyện gì?"

"A. Thì là... giúp người quen một chuyện nhỏ." Không thể nói với Yoon Sung là đi cùng vương thế tử Lee Young ra ngoài.

"Người quen?" Yoon Sung lập tức nhìn quanh bốn phía: "Người đó đâu?"

"Người đó đột nhiên có chuyện gấp, tạm thời đi đến một nơi khác rồi."

"A, là vậy à? Vậy mọi chuyện vẫn thuận lợi." Yoon Sung giơ nắm đấm lên trời vô cùng đắc thắng, trông như một thiếu niên hiếu động.

Ra On có cảm giác sống lưng lạnh toát. Cái vẻ mặt chờ mong này của Yoon Sung chẳng lẽ là...

"Có thể nghe lại thỉnh cầu đó của ta một lần nữa không?"

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Ra On mất bình tĩnh vừa lắc đầu vừa xua tay: "Chuyện y phục nữ nhân tuyệt đối không được."

"Ha ha, lần này không như vậy nữa. Chỉ là cùng ta đi dạo để chọn lễ vật tặng người trong lòng của ta thôi."

"Nhưng mà..."

Nàng chỉ có chút thời gian để đi thăm mẫu thân và Dan Hee thôi mà. Ra On cúi đầu nhìn xuống đống hành lý trong tay.

Nhưng nếu bây giờ từ chối tham nghị đại nhân thì... Ánh mắt đại nhân khẩn thiết như thế... Kết quả nàng chỉ có thể ũ rũ nói: "Ta biết rồi, đại nhân dẫn đường đi."

Chốc lát sau.

Ra On và Yoon Sung sóng vai nhau đứng trước quầy bán trang sức thủ công cho nữ nhân. Bà chủ cửa hàng đang đứng trước mặt hai