Tại tầng hầm bốn phía tối đen không thể nhìn rõ được bàn tay mình. Không khí ẩm thấp lạnh lẽo dần bốc lên. Myung Eun ngồi trên ghế vẻ mặt băng giá nhìn phía trước. Người phía trước này chính là đầu sỏ đã khiến nàng mấy tháng qua biết thế nào là rung động rồi cũng biết thế nào là đau khổ.
Myung Eun gắt gao cắn môi: "Thư tình đó là do ngươi viết thật sao?"
Không có tiếng trả lời. Nhưng đó là sự trầm mặc mang tính khẳng định.
Khóe mắt Myung Eun bắt đầu đỏ ửng.
Thật sự nàng đã sống những ngày nhàm chán. Nàng sinh ra với thân phận cao quý được vạn nhân hâm mộ. Tuy nàng sinh ra với thân phận là công chúa cao quý của một nước, nhưng với Myung Eun mà nói, đó chẳng qua chỉ là gông cùm dùng vàng chế tạo ra mà thôi.
Bắt đầu từ khi nàng biết nói, so với những chuyện mà nàng làm thành công, nàng lại càng phải dồn hết công sức cố gắng trên những chuyện nàng đã thất bại để không được lặp lại sai lầm tương tự nữa.
Bởi vì nàng là công chúa. Là thiên kim của quốc gia này. Dù nàng chỉ đi vài bước nhỏ thì cũng có vô số đôi mắt nhìn theo nàng, hạn chế những nơi nàng có thể đi. Đây chính là ngục giam không có cửa sổ.
Trong mắt bách tính, hoàng cung chính là thiên đường được chế tác bằng vàng son. Nhưng với nàng mà nói, đây là phần mộ dành cho người sống. Tựa như bên trong cơ thể nàng đã bị lấp đầy bởi nước, khiến cổ họng nàng tắc nghẹn, khiến nàng khó thở.
Mỗi khi thở dài nàng đều theo thói quen nhìn lên bầu trời. Nàng cô đơn dõi theo mặt trời và mặt trăng trên kia, rồi ôm niềm hy vọng nàng có thể hư ảo phiêu tán như tia nắng, như ánh trăng, hoặc có thể tự do như những cơn gió. Vì sao nàng lại là công chúa? Vì sao nàng lại sinh ra trên đời với thân phận là một nữ nhi? Nàng nhìn lên bầu trời với đôi mắt ngập tràn khao khát và hâm mộ.
Nhưng rồi, đột nhiên có một ngày, có một phong thư xuất hiện hoàn toàn khuấy động cuộc sống của nàng.
Chuyện xảy ra khi nàng bị ốm và phải đến nhà họ ngoại ở vài ngày. Vào một ngày mùa xuân, khi nàng đang ở trên cầu ngắm cảnh, có một người nam nhân đã đến gửi thư cho nàng. Đối với người nam nhân đưa thư mà nàng không nhớ mặt, Myung Eun cười nhạt.
Cho tới bây giờ, có rất nhiều nam nhân trực tiếp hoặc gián tiếp gửi thư tình cho nàng. Là những nam nhân ngây thơ nhàm chán. Những lá thư với những lời lẽ thấp kém, luôn chỉ đầy những lời tâng bốc. Luôn là những câu sáo rỗng giống nhau nịnh hót về vẻ đẹp của nàng.
Nhưng với nàng, trên đời này không có thứ gì cao quý được bằng chữ "yêu". Yêu là cảm giác cháy bỏng như lửa, là sự rung động mãnh liệt từ con tim. Thế mà văn chương của họ lại hời hợt, không có chút thật tâm nào. Lần đó Myung Eun cũng nghĩ rằng bức thư kia rồi cũng sẽ như bao bức thư khác.
"Ừ, ngươi đến đưa thư cho ta sao?"
Nàng nhàm chán mở phong thư ra. Nhưng rồi...
<Con người vì sao có hai con mắt, nàng đã từng nghĩ đến nguyên nhân chưa?>
Câu mở đầu thư này khiến nàng thấy hiếu kỳ, thế là nàng đọc tiếp.
<Nếu chỉ có một con mắt, ta chỉ có thể nhìn nàng mà không nhìn được cái gì khác, vậy ta sẽ không thể tồn tại trên đời được. Nếu có ba con mắt, sẽ thấy càng nhiều những điều buồn bã, sẽ nhìn thấy càng rõ hơn sự thờ ơ trong mắt nàng khi nhìn ta. Vậy ta sẽ rất đau lòng. Cho nên, con người chỉ có hai con mắt mà thôi.>
Thư tình đến đây là hết.
Không hề nói ra lời yêu, cũng không lấy hoa hay bướm hay các ngôi sao trên bầu trời để biểu đạt tâm ý của mình. Chỉ dùng một vấn đề gần gũi để bày tỏ tấm lòng nho nhỏ, dùng sự hiếu kỳ để dẫn dắt người ta đọc thư.
Từng bước. Chỉ cần từng bước tời gần ta, không cần nhiều, không cần khoa trương, chỉ cần từng bước thôi.
Nhìn thấy bức thư tình kỳ quái hơn so với những bức thư khác, nàng cứ thế nở nụ cười. Bức thư này không khiến người ta chán ghét. Ít nhất so với những bức thư chỉ lo bày tỏ tâm tình của mình, chẳng có chút thật tâm nào của những nam tử kia thì thú vị hơn nhiều.
Đó chính là khởi đầu. Lần đầu tiên từ khi sinh ra trong lòng nàng bắt đầu dậy sóng, khe khẽ rung động.
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi năm ngày một phong thư, thư tình liên tục đưa đến. Nam nhân vẫn không nói lời yêu ngoài miệng. Vẫn là những câu từ đơn giản khơi dậy sự tò mò cho người đọc như vậy.
Cứ như vậy qua bao lâu?
Nguyên bản những lá thư có thể khiến người đọc thấy hiếu kỳ đã trở thành những lời thăm hỏi nhẹ nhàng. Myung Eun đối với thư tình của hắn không tự chủ được nở rộ nụ cười. Vui vì những lời hỏi thăm của hắn, lần đầu tiên nàng đặt bút hồi âm.
Hắn khe khẽ nói nhỏ rằng trời đã đổi mùa. Hắn nói vì trời đột ngột chuyển mùa nên hắn mới nhận được thư hồi âm của nàng. Không biết vì sao nàng thật vui vẻ. Không biết từ lúc nào phát hiện ra rằng bản thân đang đợi thư tình của hắn. Hắn bắt đầu kể cho nàng nghe những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày của hắn. Thì ra bức thư chứa đầy sự hiếu kỳ kia, giờ đây đã thêm vào rất nhiều chuyện khác.
Không biết vì sao, mỗi lần đọc thư của hắn Myung Eun lại thấy khác lạ. Đọc thư của hắn, tựa như đang ngồi đối diện hắn cùng nhau trò chuyện vậy. Giống như đang cùng hắn đi trên một con đường, nhìn những đứa trẻ nô đùa cười vui, ngắm những đóa hoa nở rồi lại tàn. Sóng vai nhau cùng đi đến bên hồ ngắm nhìn mặt trời ngả về tây.
Thật vui vẻ, còn có, rất hạnh phúc. Vì sao lại hạnh phúc thì nàng không hiểu được hết. Đồng thời nàng cũng sinh ra nghi vấn vì sao hắn còn chưa nói lời yêu nàng. Nàng dần dần thấy nóng lòng.
Nhưng rồi... đột nhiên thư tình không đến nữa.
Chắc là ngày mai sẽ đến, không thì ngày kia sẽ đến thôi. Cứ như vậy, mùa xuân trôi qua, mùa hè cũng trôi qua, không biết khi nào hoa đã nở, rồi từ lúc nào hoa đã tàn. Trong lòng nàng tràn ngập nam nhân kia.
Sẽ không có chuyện gì chứ? Hay là... bây giờ không còn thích ta nữa? Ta đã làm sai điều gì rồi sao?
Người nam nhân mà một lần nàng cũng chưa được gặp, bây giờ nàng vô cùng nhớ nhung hắn. Sự nhớ nhung khắc cốt ghi tâm... nhớ nhung... nhớ nhung từng ngày.
Cho nên nàng đã đi tìm hắn.
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Vậy nên mới không gửi thư cho ta đúng không? Ta phải đến đó hỏi cho ra lẽ.
Thế là ta biết được sự thật.
Tất cả những bức thư nàng nhận được đều là giả. Nam nhân khiến nàng thật lòng, thì ra tất cả đều là giả. Tim nàng đau đớn như bị ai đó cắt ra. Trong cơn đau đớn kịch liệt ấy, nàng cảm thấy hít thở cũng là việc khó khăn.
Ánh mắt Myung Eun lòe lòe tỏa sáng.
Nhanh chóng xiết chặt nắm tay, năm ngón tay đâm sâu vào da thịt, nhưng nàng lại không thấy đau đớn gì: "Cũng dám gạt ta? Dám lừa gạt ta?"
Nháy mắt khi nghe được giọng nói ấy, Ra On giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, đầu óc nàng tối đen một mảnh. Thư tình này tuy là dựa vào sự nhờ vả của Kim công tử mà viết, nhưng những nội dung này đều là độc nhất vô nhị do nàng tự nghĩ ra, không có khả năng là do người khác viết.
"Gặp chuyện lớn rồi."
Chuyện từ lúc bắt đầu viết hộ thư tình đã thấy lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Nhưng mà... thật kỳ lạ. Người thư từ qua lại với Kim công tử không phải là thư sinh Hoa Thảo sao? Nếu không phải như vậy, thư sinh Hoa Thảo có thân phận gì? Đầu óc Ra On rối nùi.
Khi đó, thanh kiếm lạnh lẽo bắt đầu chĩa thẳng vào cằm Ra On: "Có biết ai ở trước mặt không mà ngươi dám ngẩng đầu lên?"
"Sao?"
"Là công chúa điện hạ, còn không mau dập đầu?"
Nghe được câu nói ấy giống như sấm sét giữa trời quang, Ra On ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể phát ra được. Công chúa điện hạ? Là công chúa điện hạ sao? Tâm trí Ra On như lồng đèn kéo quân bắt đầu chạy lại đoạn ký về câu chuyện nàng đã từng được Do Ki nói cho nghe.
"Chuyện là, công chúa điện hạ thường lui tới thư từ với một công tử nhà danh môn nào đó. Nhưng công tử này đột nhiên lại không có tin tức, bởi vậy công chúa điện hạ đáng thương của chúng ta đang bị bệnh tương tư. Nhưng kì thực vị công tử nhà danh môn kia không hề đích thân viết thư cho công chúa điện hạ, nghe nói người thật sự đã viết thư cho công chúa chỉ là kẻ viết thư thuê mà thôi."
Như vậy, người thư từ qua lại với Kim công tử không phải ai khác mà là công chúa điện hạ? Còn có, kẻ viết thay kia chính là ta?
"Kỳ cục quá."
Ngay khi Ra On đang lẩm bẩm trong miệng thì...
"Vén sa trướng lên."
Theo âm thanh ấy, tấm sa trướng màu trắng ngăn cách công chúa và Ra On được chậm rãi vén lên.
Một lát sau, Ra On nhìn thấy bóng dáng của công chúa. Công chúa mặc áo màu hồng có thêu những đóa mai đỏ rực cùng với làn váy dài màu xanh nhạt. Trên mặt công chúa đeo một chiếc khăn che mặt màu trắng. Dưới ánh mặt trời, tấm khăn che mặt khẽ đong đưa.
Ra On nuốt nước miếng cái ực. Sau đó công chúa bỏ đi chiếc mạng che mặt ra. Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt kinh diễm tuyệt luân của công chúa hiện ra.
"A..." Ra On nhỏ giọng thở dài.
Đó là vẻ đẹp kiêu sa xa xôi như từ trong tranh bước ra. Khuôn mặt nhỏ gầy trắng trẻo giống như chỉ cần dùng một bàn tay là che được hết. Sống mũi thẳng cùng đôi môi mỏng, phối hợp cùng đôi mắt sâu mang theo cảm giác sang quý khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt sắc bén tựa như có thể phóng được cả dao kia khiến người ta liên tưởng đến ai nhỉ? Nhưng mà nghĩ không ra được là giống ai. Mà hiện tại nàng cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này. Nàng phải dập ngọn lửa đang cháy đến chân này mới được.
Ra On kinh hoảng khấu đầu: "Tiểu nhân phạm phải tội chết."
"Thật sự là do ngươi làm sao?"
Cùng với giọng nói vang dội, Ra On cảm giác được tầm mắt như tóe lửa đang bắn về phía mình, khiến nàng đau giống khi bị đánh vào ót bất tỉnh vậy.
Yên tĩnh chốc lát.
Tại không khí trầm mặc đáng sợ đó, Ra On khó có thể hô hấp. Cảm giác như có một đôi tay vô hình đang bóp chặt yếu hầu nàng vậy. Làm sao bây giờ? Làm sao mới tốt đây?
Lúc đồng ý viết hộ thư tình, nàng chỉ nghĩ đến Dan Hee và mẫu thân. Nghĩ chỉ cần có thể bảo vệ mẫu thân và Dan Hee thì chuyện gì nàng cũng có thể làm. Nhưng sau đó bị bắt được, thật sự khiến nàng bất ngờ. Vốn tưởng chỉ là một chuyện đơn thuần, ngờ đâu lại trở thành chuyện lớn thế này.
Đột nhiên bắt đầu thầm oán Kim công tử. Lá gan không nhỏ mà. Sao dám gửi thư tình cho công chúa điện hạ chứ? Bây giờ gây ra họa lớn đến như vậy. Hơn nữa, còn có một lần dám không hồi âm thư của công chúa. Khi nào gặp lại Kim công tử, nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được. Nhưng mà... còn cái mạng để hỏi cho ra lẽ được mới nói đi.
Ra On luôn nhớ tới những lời mà nàng và Do Ki từng nói chuyện phiếm với nhau.
"Cái người viết thư hộ kia, nếu bị bắt được thì sẽ thế nào?"
"Cái này, ta nghĩ đại khái chọn một trong hai cách thôi."
"Chọn một trong hai cách?"
"Treo cổ hoặc là xử trảm."
Hàn khí bắt đầu chạy dọc theo sống lưng Ra On.
Giọng nói của công chúa lại truyền đến: "Nói đi, vì nguyên nhân gì mà ngươi lại làm ra chuyện này?"
"Đó là..." Ra On do dự trong chốc lát rồi nói tiếp: "Tiểu nhân có một muội muội bị bệnh. Vì cuộc sống với muội muội bệnh tật và mẫu thân cao tuổi, không còn cách nào khác nên đã phạm vào tội chết với công chúa."
"Muội muội bệnh tật cùng mẫu thân cao tuổi." Đôi mắt Myung Eun nhìn chằm chằm Ra On: "Được, ta biết rồi. Ta biết về tình huống của ngươi, biết vì cái gì ngươi lại đi viết hộ thư tình cho người khác."
Nàng biết tất cả. Đối với trạng thái cuộc sống của Ra On, nàng đã cho người điều tra hết thảy. Nam nhân trước mắt này khốn cùng thế nào, nàng biết. Vì muốn thoát ly khỏi vũng bùn mà ngày ngày giãy dụa nên mới đi viết thư thay. Nàng hiểu, người này chắc chắn đã cố hết sức để sinh tồn.
Nhưng mà... phá vỡ sự tịch mịch, Myung Eun lại mở miệng nói: "Nhưng ngươi lại làm chuyện tuyệt đối không nên làm, chuyện ngươi làm khiến cho trái tim người khác..."
Dám đùa bỡn ta. Ngươi lại làm chuyện khiến trái tim ta đau đớn. Muốn lập tức xử tội hắn, để cho hắn chết thật thê thảm.
Nhưng... sao lại thế này?
Nhìn người nam nhân đang cúi đầu trước mặt mình, tâm trạng nàng vì sao lại buồn bã đến vậy? Không biết vì sao lại tức giận như vậy. Chỉ cần nhìn nam nhân này, lồng ngực lại đau đớn lạnh lẽo như bị một khối băng đâm vào. Cho nên, càng thêm tức giận. Tức giận vì nhìn người nam nhân này lại có cảm giác đau đớn như vậy. Mà trên tất cả, điều khiến nàng càng thêm tức giận chính là...
"Nhưng vì sao ngươi lại trở thành nội thị? Trở thành cái gì không được, sao nhất định lại phải là nội thị?"
Ra On vẫn cúi đầu không đáp.
Myung Eun thở dài một tiếng.
Bất tri bất giác đã đem những lời trong lòng nói ra hết. Vì sao lại hỏi một câu hỏi như kẻ ngốc vậy chứ? Đột nhiên nàng cảm thấy mất hết tinh thần. Giống như tất cả sự tức giận đều bị rút sạch ra ngoài, Myung Eun toàn thân vô lực, nàng hỏi tiếp: " Ngươi có biết bản thân đã phạm tội gì không? Là tội dám bỡn cợt vương tộc."
"Xin hãy giết tiểu nhân đi."
Yên lặng nhìn Ra On đang thỉnh cầu, Myung Eun mở miệng: "Được, ngươi đã xin được chết, vậy sẽ như ngươi mong muốn. Cuối cùng, ngươi còn lời nào muốn nói nữa không?"
Nháy mắt đầu óc Ra On thấy mụ mị. Cuối cùng còn hỏi ta còn gì muốn nói không, nói không chừng đây chính là cơ hội để ta có thể sống sót.
Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông ấy...
Phải nói thế nào mới có thể giữ được mạng đây? Làm như vậy có thể thoát khỏi nguy hiểm sao? Muốn nói: "Ta còn chưa thể chết được, ta mà chết như vậy, mẫu thân và Dan Hee làm sao mà sống đây?" Nhưng lại không có cách nào nói ra miệng được.
"Vì sao không trả lời?" Công chúa lại hỏi.
Đúng vậy, cho dù hé miệng, cũng không thể nói gì hơn.
Trong giọng nói của công chúa có bao hàm gió lạnh. Cái loại lạnh lẽo này bất tri bất giác chuyển dời lên người Ra On. Lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được một nữ nhân lòng đầy vết thương đang bày ra cho chính mình xem. Nháy mắt, trái tim Ra On đau đớn từng cơn.
Tạm thời trống rỗng.
Vết thương da thịt do đao thương gây ra qua thời gian rồi sẽ khỏi, nhưng vết thương lòng do con người tạo ra, theo thời gian trôi qua ngược lại sẽ càng lúc càng sâu thêm. Ta đang mong muốn cầu xin một con đường sống cho bản thân với người công chúa mà ta đã làm tổn thương sâu sắc ư? Ta...
"Thật xin lỗi."
Là ta không đúng. Cho dù vì sinh tồn thì viết thư tình thay cho người khác vẫn là chuyện không đúng.
"Ta không phải muốn ngươi nói những lời này. Thật sự ngươi không còn lời cuối nào nữa sao? Thật sự không có ư?" Myung Eun lại nhìn chăm chú vào Ra On.
Nàng vốn dĩ không muốn nghe câu "thật xin lỗi" tầm thường như vậy. Cái nàng muốn nghe... điều nàng thật sự muốn nghe là...
"Ta là thật lòng."
Đột nhiên nghe được lời nàng muốn nghe từ miệng Ra On, Myung Eun cứng người lại.
Nhìn thấy công chúa như vậy, Ra On nói tiếp: "... Ta thật lòng đấy."
Nói thẳng ra, chuyện viết thư tình thay cho Kim công tử gửi đến công chúa là một chuyện đặc biệt với Ra On. Trong lúc trao đổi thư tình cho nhau, không phải