Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Ngắn ngủi như khi giọt nước "tí tách" rơi xuống đất. Như khoảnh khắc sấm sét trên bầu trời.
Thời gian môi Ra On chạm vào môi Lee Young cũng chỉ ngắn ngủi có như thế. Nhưng... như vậy vẫn tính là hôn môi, hơn nữa còn là nụ hôn đầu đời của nàng. Còn chưa từng được cùng người mình thích hôn môi, vậy mà lại bị thư sinh Hoa Thảo cướp đi rồi.
Tựa như lò xo, Ra On đột nhiên nhảy dựng, dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Lee Young: "Bây giờ... đang làm cái gì vậy?"
Lee Young: "Chính là muốn nhìn miệng vết thương mà thôi."
Hong Ra On: "Lừa đảo..."
Lee Young: "Gì?"
"Chứ không phải huynh có suy nghĩ không nên có gì đó hả?" Ra On bắt đầu kiểm tra y phục toàn thân của nàng một lượt.
Lee Young theo thói quen nhíu mày. Quan sát Ra On trong chốc lát, Lee Young chậm rãi hỏi: "Ngươi... chắc không phải, tưởng là ta muốn động tay động chân với ngươi đó chứ?"
Hong Ra On: ". . . Không phải sao?"
Ra On đang dè dặt hỏi lại thì Lee Young kiên quyết ngắt lời nói: "Ta cũng có kiểu riêng mà ta thích."
Giống như đang nói với Ra On rằng ngươi không phải kiểu ta thích.
Hong Ra On: "Vậy hiện tại tình huống này giải thích thế nào?"
Lee Young: "Là sự cố."
Hong Ra On: "Sự cố?"
Lee Young: "Đúng vậy, là sự cố trong lúc vô ý đột nhiên xuất hiện, ta chính là muốn nhìn miệng vết thương trên mặt ngươi mà thôi. Rồi ngay lúc đó ngươi quay đầu sang nên mới phát sinh sự cố vừa rồi."
"Huynh nói dối, rõ là huynh cố ý mà." Ra On vẫn không thu hồi lại lòng nghi hoặc.
Lee Young: "Ngươi nói cố ý là sao?"
Hong Ra On: "Thì là..."
Thư sinh Hoa Thảo thích nam nhân mà. Không thể nói hết ra thành lời, Ra On chỉ có thể ấp a ấp úng nuốt lại lời. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy oan uổng.
Lúc này Lee Young cúi lưng nói: "Nam tử hán đại trượng phu lại vì chút chuyện nhỏ này mà lải nhải mãi vậy. Cứ tưởng chỉ có bộ dạng giống nữ nhân thôi, bây giờ xem ra hành vi cử chỉ cũng giống hệt nữ nhân."
Hong Ra On cứng người.
Lee Young: "Tâm trạng của ta cũng không tốt mấy đâu, nên không cần làm ra vẻ vô tội với ta."
Hong Ra On: "A..."
Hong Ra On trong lòng kêu gào: 'Người có tâm trạng không tốt phải là ta!'
Nhưng lúc này nói nhiều một câu ngược lại sẽ càng bị nghi ngờ, Ra On chỉ có thể ngậm miệng không nói. Nhưng luôn có âm thanh sôi trào hò hét ở trong lòng nàng.
Thế nào mà lại là... thư sinh Hoa Thảo chứ. Làm sao lại là... nụ hôn đầu đời đáng lẽ nên dành cho nam nhân mình thích chứ. Hơn nữa... cái loại cảm giác cùng nam tử này hôn môi xong tim lại đập thình thịch tới độ này là cái thể loại gì nữa?
Lee Young đưa lưng về phía Ra On đang oan khuất đỏ bừng cả mặt, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó đột nhiên hắn lấy mu bàn tay lau môi. Cùng nam nhân hôn môi, đó vốn hẳn phải là một chuyện vô cùng khó chịu. Nhưng, tại sao chẳng những hắn không cảm thấy kỳ quái, mà tâm trạng hắn lại còn không hề kém như hắn tưởng.
Lee Young: "Thật là. . . "
Hắn vì không thể lý giải được cảm tình vi diệu hiện tại của mình mà thấy hơi hoảng loạn. Nhưng vì không thể nói lên lời nên Lee Young chỉ có thể vô tội nhìn về phía hư không xa xa ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu.
Cảm giác oan ức đã hơi chút giảm bớt, bây giờ lại thấy dâng trào cảm giác xấu hổ. Luôn nhớ tới môi của Lee Young nên hai má Ra On bắt đầu phiếm hồng.
"Hừ hừ." Ra On ho khan hai tiếng mong bình phục bầu không khí xấu hổ.
Lee Young: "Lại tới nữa rồi."
Hong Ra On: "Huynh đang nói cái gì?"
"Đứa nhỏ khóc lóc trong lầu các, lại tới nữa rồi." Lee Young lấy ngón tay chỉ về một góc mọc đầy cỏ dại tươi tốt của Tư Thiện đường.
Tiếp theo đó xuất hiện trong mắt họ là một hình ảnh thấp thoáng như một người mặc áo trắng đang rẽ cỏ mà đi.
Hong Ra On: "Đó là đứa nhỏ kia sao?"
Ra On duỗi cổ qua bả vai của Lee Young, Lee Young gật đầu.
Như là đang chờ cơ hội này, Ra On vội vàng đi khỏi gian phòng. Vốn cùng Lee Young đứng trong cùng một không gian đã rất xấu hổ rồi, vừa vặn xuất hiện một lí do thích hợp để chuồn đi.
Lee Young: "Đi vào trong đó sao?"
Hong Ra On: "Lần trước không phải đã nói rồi sao? Muốn hỏi rõ ràng vì sao khóc. Vừa hay đã đến, ta phải đi hỏi một chút."
Ra On nâng gót chân đi theo sau Wol Hee đang cả người mặc một bộ quần áo màu trắng.
Thật cẩn thận nín thở.
Cứ như vậy đã đi tới lầu các phía đông của Tư Thiện đường. Ánh trăng màu trắng ngà giống như mưa sao sa chiếu ánh sáng lấp lánh dưới đất, Wol Hee cô tịch đứng tại chỗ đó đang cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Ra On ẩn mình trong bụi cỏ tò mò nhìn chằm chằm thân ảnh kia. Lần trước sau khi chạy mất cứ tưởng là sẽ không quay trở lại nữa, không biết vì chuyện gì lại xuất hiện, rốt cuộc muốn làm gì vậy nhỉ?
Đang lúc vô cùng tò mò.
Wol Hee thả lỏng cảnh giác an tâm đem vật đang ôm trong ngực thật cẩn thận đặt ở trên lan can lầu các.
Là một bát nước.
Wol Hee thật cẩn thận như đối đãi với vật quan trọng nhất trên đời mà đặt bát nước vào vị trí. Đem ảnh phản chiếu của ánh trăng hoàn mỹ trên trời cao giam trong chén nước xong, Wol Hee mới vừa lòng dừng động tác.
Tưởng như vậy đã kết thúc, nhưng không phải. Wol Hee lần này bắt đầu đùa nghịch. Vỗ phành phạch lên số bụi bặm dính trên người, đùa nghịch với nước trong chén, sau đó cởi áo khoác trên người ra trải trên nền đất, chậm rãi ngồi lên.
Qua chốc lát.
Vốn tưởng Wol Hee nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để thưởng thức ánh trăng trên cao, nhưng đôi mắt thật to đó lại bắt đầu kết đầy nước mắt.
Wol Hee: "A ô. . . A hức. . ."
Cái quá trình vừa buồn cười vừa đáng thương lại đáng yêu này thì ra là vì chuẩn bị để khóc.
Thấy một màn này xong, vẻ mặt Ra On có hơi mờ mịt. Âm thầm trong đêm khuya, rõ ràng là... tiếng khóc thương cho người đã khuất.
Nhất thời trong đầu Ra On hiện lên câu nói của Lee Young 'Trong đêm trăng tròn, ở tại nơi không người, lại mặc quần áo trắng khóc lóc thì nguyên nhân chỉ có một mà thôi.'
Thư sinh Hoa Thảo hình như đã sớm biết.
Đứa nhỏ ấy, quả thật là khóc vì một linh hồn đã ra đi. Ra On cảm thán sức quan sát sắc bén của Lee Young, đồng thời không quên nhìn chằm chằm Wol Hee.
Đôi vải bé nhỏ của Wol Hee tựa như nhành liễu bị gió thổi qua mà run rẩy. Bóng dáng bé nhỏ nức nở khiến Ra On như nhìn thấy muội muội nhỏ tuổi của mình, trong lòng nàng thấy phức tạp.
Đừng khóc, đừng khóc .
Hong Ra On: "Đừng khóc nữa."
Ra On bất tri bất giác đi lên lầu các nhỏ giọng an ủi Wol Hee.
Hong Ra On: "Đừng khóc nữa."
Ra On mở miệng nói với Wol Hee đang chìm đắm trong bi thương mà cả thân hình như đang lung lay sắp đổ.
Wol Hee: "Ô. . . !"
Nhất thời tiếng khóc im bặt.
Wol Hee cả mặt đầy nước mắt nâng mắt lên. Lập tức chống lại ánh mắt của Ra On cũng đang nhìn lại nàng.
"A..." Cùng với ánh mắt cảnh giác và kinh ngạc, Wol Hee bật thốt.
"Không phải sợ, Wol Hee y nữ. Ta là hoạn quan Hong Ra On trông coi Tư Thiện đường, không phải oan hồn. Lại càng không phải vì muốn đến dạy dỗ Wol Hee y nữ, cho nên không phải sợ . Ra On hướng về người đang sợ hãi đến không thể nhúc nhích kia vừa nói vừa nở nụ cười dịu dàng.
Wol Hee: "Ta... biết Hong nội quan là ai."
Ra On ngồi xuống sóng vai với Wol Hee đang nức nở cái mũi mở miệng hỏi: "Muội biết ta? Làm sao mà biết được?"
Wol Hee: "Hong nội quan, tại trong cung rất nổi tiếng."
Hong Ra On: "Vậy sao?"
Wol Hee: "Các cung nữ đều đang lấy Hong nội quan ra đánh cược."
Hong Ra On: "Đánh cược cái gì?"
Wol Hee: "Đánh cược xem lúc nào thì Hong nội quan chết. . . Ai nha!"
Wol Hee vội lấy tay bịt lấy miệng mình, dùng ánh mắt thật to quan sát vẻ mặt của Ra On.
Wol Hee: "Hong nội quan, nghe thấy rồi sao?"
Hong Ra On: "Nghe thấy hết rồi."
A, cho nên mọi người nhìn thấy ta đều vụng trộm tránh né. Lúc này mới lý giải được hành động của những người trong cung.
Wol Hee: "Hong nội quan, tức giận sao?"
"Không có, hơn nữa, làm sao có thể vì chuyện này mà tức giận chứ. Ha ha ha." Ra On như không có chuyện gì thoải mái cười lớn.
Nhưng trên mặt Wol Hee tràn đầy bất an cùng lo lắng nhỏ giọng kháng nghị: "Không cần quá để ý, Tư Thiện đường với những người trong cung mà nói là nơi phi thường đáng sợ. Thật sự đã có rất nhiều người nhìn thấy oan hồn ở trong, người bị chết oan uổng ở trong này cũng không ít nên mới như vậy."
Hong Ra On: "Thì ra là thế, nhưng mà, Wol Hee y nữ sao có thể chạy đến nơi đáng sợ như vậy để khóc?"
Wol Hee: "Hì hì, nếu nghe xong câu trả lời chắc hẳn huynh sẽ nghĩ ta là đồ ngốc."
Hong Ra On: "Nói đi."
"Thực ra là..." Tạm thời do dự Wol Hee nói tiếp: "Nơi ta có thể yên tâm thoải mái khóc lớn cũng chỉ có nơi này thôi."
Hong Ra On: "Vì sao muốn khóc? Lẽ nào... có ai đó khi dễ Wol Hee y nữ sao?"
Wol Hee: "Không phải."
Hong Ra On: "Vậy thì sao?"
Ra On hỏi xong, chóp mũi Wol Hee lập tức đỏ lên: "Bà nội của ta qua đời."
Hong Ra On: "Bà nội qua đời sao? Này. . . Làm sao có thể? Không đúng, so với cái này, bà nội qua đời chẳng phải nên lập tức về nhà sao?"
Wol Hee: "Không thể đi được."
Hong Ra On: "Vì sao?"
Wol Hee: "Bà nội của ta, đã qua đời được một năm rồi."
Wol Hee trả lời xong, Ra On nghiêng đầu sang một bên hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể nói rõ ràng được không?"
Wol Hee: "Ta sinh ra tại Min Yang. Cha mẹ vì mắc phải ôn dịch mà đã qua đời khi ta còn chưa biết đi, là một tay bà nội nuôi ta lớn. Mỗi lần bà nội ta ra chợ bán đồ ăn đều sẽ dẫn ta đi theo, khi đó ta đã kết bạn với một vị đại phu đại nhân, được đại nhân chỉ dạy y thuật. Rồi sau đó vì may mắn, ta được tuyển vào nội y viện."
Hong Ra On: "Thì ra là thế."
Wol Hee: "Nhưng mùa hè năm ngoái, vì cơn hồng thủy và bà nội ta đột nhiên qua đời."
Hong Ra On: ". . ."
Wol Hee: "Cơn đại hồng thủy đó chôn vùi rất nhiều người vô tội, nhưng vì trong thôn đó chỉ có một mình ta tiến cung, bà của ta cũng bơ vơ ở đó nên không ai quan tâm ta có người thân qua đời hay không cho nên... cho nên lúc ta nghe được tin bà qua đời, thì đã cách thời gian cả thôn tổ chức lễ tang chung một đoạn thời gian rồi."
Hong Ra On: "Ai. . ."
Wol Hee: "Mỗi lần ta nghĩ đến bà nội, lúc đưa tang không ai khóc thương, ta lại thấy tim gan như xé ra đau không chịu nổi. Bà nội đã khổ cực nuôi khôn lớn thế nào chứ. Đừng nói là báo đáp ơn nuôi dưỡng, ta còn chưa được thăm mộ của bà lần nào."
Hong Ra On: "Vì sao? Làm sao có thể?"
Wol Hee: "Min Yang cách nơi này xa ngàn dặm, cho dù đi nhanh thế nào cũng phải mất ít nhất 10 ngày mới đến. Nhưng loại y nữ học việc như ta, đừng nói là 10 ngày, cho dù là 5 ngày thôi cũng đã không được xin phép nghỉ rồi."
Hong Ra On: "Cho nên mới khóc sao?"
Wol Hee: "Trước lúc lâm chung bà nội ta không được ai chăm sóc, giờ ta cũng chỉ đành dùng cách này xem như cố gắng hết sức bù đắp cho bà nội."
"Cái đó... là cái gì?" Ra On chỉ về phía bát nước.
Wol Hee: "Ta muốn làm một bàn thờ cho bà nội. Nhưng chỗ này điều kiện không cho phép. Đây là cố gắng lớn nhất ta có thể làm."
Đó là chén nước thay cho bàn thờ chuẩn bị cho bà nội.
Chuyện xưa buồn bã của Wol Hee làm một góc trong lòng Ra On chết lặng. Nhớ tới buổi yến hội sinh nhật vô cùng hoa lệ của Phủ phu nhân, so với một chén nước nhỏ bé dùng để làm bàn thờ này thật quá xa hoa. Cuộc sống của bá tánh chính là bần cùng thấp hèn như vậy đấy. Cuộc sống lúc còn tại thế đã bi thương, khi chết đi cũng cô độc đáng thương giống như vậy. Cho dù là đang sống hay là đã chết thì vẫn là những linh hồn đói khát.
Tại sao có thể như vậy, sao có thể bất công đến vậy?
Trong lòng nổi lên một ngọn lửa giận vô danh, Ra On dùng mũi chân giẫm bình bịch trên đất đồng thời đột nhiên đứng lên nói: "Muội chờ một lát."
***
Chạy về Tư Thiện đường, Ra On nhanh nhẹn vào trong lục lọi.
"Đang tìm gì vậy?" Lee Young quan tâm hỏi.
Ra On cầm giấy và bút lông mới tìm được quơ quơ trước mặt Lee Young.
Lee Young: "Đây chẳng phải giấy và bút lông sao? Định dùng làm gì?"
Hong Ra On: "Muốn làm bàn thờ."
Lee Young: "Bàn thờ?"
Hong Ra On: "Phải."
Lee Young: "Vì sao?"
Hong Ra On: "Wol Hee sở dĩ mặc quần áo trắng là vì năm ngoái vì cơn hồng thủy mà chết đi rất nhiều người. Trong đó có bà nội của Wol Hee. Nhưng mà... bởi vì đang ở trong cung, Wol Hee không thể chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. Cho nên cố ý chọn ngày giỗ để đem phần tâm ý muốn được tận hiếu lập bàn thờ."
Lee Young: "Thì ra là thế, nhưng bàn thờ là gì?"
"Y nữ kia trong lòng chỉ luôn ôm mong nhớ dành cho người bà quá cố. Vì nghèo khổ nên cũng chỉ có thể lấy một chén nước xem như bàn thờ cho bà nội. Ta cũng muốn giúp muội ấy, vì ta cũng là người không xu dính túi... chỉ có thể làm như vậy." Tuy cố dùng giọng điệu sáng sủa, nhưng hai mắt Ra On vẫn ướt át.
Ra On lau lau khóe mắt rồi bắt đầu mở trang giấy ra. Sau đó liền bắt đầu vẽ tới vẽ lui.
Ở trên cùng vẽ từ đường, sau đó ở phía trước vẽ cái bàn. Ở hai góc bàn là hai ngọn nến cháy sáng, từ tờ giấy trống rỗng, hình ảnh bắt đầu phong phú.
Lee Young vốn đứng bên cạnh nảy sinh lòng hiếu kỳ.
Ra On hiện tại đang vẽ tới vẽ lui, rõ ràng là định lấy tranh bày tỏ tâm ý. Không thể dựng bàn thờ thật, nên chỉ có thể vẽ một bàn thờ.
Trong nhà không có từ đường như những người giàu có, thân đang ở xa quê nên không thể tiến hành cúng tế chung với mọi người