Trong quán bar không đông lắm, ánh đèn dịu dàng, tiếng nhạc chậm rãi nhẹ nhàng, bầu không khí ấm áp khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cố Nam Đình có thể nhìn thấy ngay Trình Tiêu ngồi trước mặt anh, cúi đầu nhấm nháp rượu, thế nhưng điều hiện lên trong đầu anh lại là, nếu tính theo thời gian hiện tại thì chắc là sáu năm sau, họ đã gặp nhau trong quán bar nổi tiếng nhất thành phố G.
Hôm biết tin Tiêu Ngữ Hành và Phùng Tấn Kiêu chia tay rồi tái hợp, anh đã đẩy cửa bước vào một quán bar. Một ly cocktail trôi vào họng, có một người phụ nữ chủ động sà vào vòng tay anh. Một sự cô đơn chưa từng có ập đến, trong tích tắc, anh đã có suy nghĩ sa đọa.
Cô gái đó đề nghị mời rượu anh, Cố Nam Đình không từ chối. Thậm chí sau ba ly, cô ta cứ dụi dụi vào lòng anh, anh đã chấp nhận như một kiểu hưởng thụ. Đến khi Trình Tiêu xuất hiện, trong không khí phóng túng mê loạn, ánh mắt cô nặng nề nhìn anh, lúc đó anh mới sực tỉnh khỏi giấc mộng.
Cố Nam Đình gạt tay cô gái đã choàng vai anh, "Xin lỗi, tôi đang đợi người." Trong tiếng nhạc, anh gọi Trình Tiêu, "Trình Trình."
Đương nhiên là cố ý gọi thân mật. Nhưng tiếng "Trình Trình" vừa thốt ra, Cố Nam Đình vẫn giật mình trước sự tự nhiên và thân thiết đó. Nhưng khoảnh khắc ấy, thực sự anh không có tâm trạng suy nghĩ nhiều.
Nếu Trình Tiêu không đến, anh liệu có buông thả bản thân? Cố Nam Đình không chắc lắm.
Nếu Trình Tiêu phớt lờ, thì phải kết thúc thế nào? Cố Nam Đình không biết.
Cũng may, cô đã xuất hiện, còn tiến đến chỗ anh trong ánh đèn mờ ảo, đồng thời phối hợp mà đặt tay vào lòng bàn tay anh đang đưa ra, mượn sức tay anh để ngồi lên đùi anh. Tư thế kiều diễm nũng nịu đó, và cả ánh mắt khi ngước nhìn cô gái kia, giống như đang tuyên bố quyền sở hữu về anh.
Giây phút ấy, có một cảm xúc lạ lùng trỗi dậy trong lồ ng ngực anh. Đêm đó dường như là điểm chuyển biến của mối quan hệ giữa họ.
Thế nhưng khi đó, Cố Nam Đình vẫn đang chìm trong chấp niệm với Tiêu Ngữ Hành, để đến nỗi sau đó rời khỏi quán bar, anh không kiềm chế được mà cứ tăng tốc lái xe. Đổi lại là người khác có lẽ sẽ bị dọa cho phát khóc, nhưng Trình Tiêu lại lặng lẽ ngồi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Trong cảnh vật lùi xa vun vút, Cố Nam Đình thoáng nhìn thấy một bên mặt của cô, chỉ cảm thấy yên tĩnh đến hoàn hảo.
Vẻ đẹp của cô quá rực rỡ, không ai có thể trốn tránh. Cố Nam Đình là sếp của cô mà cũng cảm thấy vinh hạnh. Chỉ là khoảnh khắc đó anh không hề nảy sinh suy nghĩ gì đặc biệt. Anh đậu xe ven bờ sông, trong sắc đêm tĩnh lặng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Từ lần đó, Tiêu Ngữ Hành đối với Cố Nam Đình chỉ là em gái. Anh và Tiêu Tố cùng giúp cô bé lo hôn lễ, của hồi môn, anh với thân phận là anh lớn trong nhà giao cô lại cho Phùng Tấn Kiêu. Nhưng rốt cuộc vẫn là người mà mình đã bảo vệ nhiều năm trời, một quãng thời gian rất dài sau đó, Cố Nam Đình cũng cảm thấy khó bình thường lại nổi. Thế nên trước đêm Tiêu Ngữ Hành kết hôn, anh đã nói những lời khốn nạn với Trình Tiêu. Và sau đêm đó, Cố Nam Đình không thể nào chỉ xem Trình Tiêu là sư muội, cấp dưới như trước được nữa. Khi gặp lại, bỗng dưng lại có thêm ít nhiều mong đợi. Mong đợi cô có thể nhìn thấy mình, cho dù chỉ là thân phận cấp dưới gọi anh một tiếng: "Cố tổng."
Kết quả lại là, uống rượu là chuyện mà cô thích nhất, mà cuối cùng lại mất đi sức hấp dẫn. Cố Nam Đình vốn không thể nhớ cô đã lấy cớ phải chấp hành nhiệm vụ bay để từ chối anh bao nhiêu lần. Tóm lại là sau đêm đó, anh bắt đầu quen dần với việc bị từ chối, và cả độc ẩm. Đến khi nhận ra Trình Tiêu đang chiến tranh lạnh với nh, Cố Nam Đình bỗng không chấp nhận nổi.
Sao lại không chấp nhận được? Cố Nam Đình từng nghiêm túc suy đi nghĩ lại nhiều lần trong thời gian bị bỏ rơi, khi anh tự nhận đã tìm ra nguồn cơn, anh lại phủ định bản thân. Anh có thể hiểu một người phụ nữ ưu tú như thế bị anh xem là dự phòng, là "tạm bợ" thì đáng căm phẫn đến mức nào, anh lại không dám nghĩ rằng Trình Tiêu là vì thích anh nên mới phẫn nộ như vậy.
Cố Nam Đình ý thức được trước mặt Trình Tiêu, anh hoàn toàn không có ưu thế. Cô vô cùng kiêu ngạo, trong nửa năm cô lạnh nhạt, Cố Nam Đình đã trải nghiệm sâu sắc việc này. Ngoài việc hạ thấp bản thân để giành lại cô, ngoài đối xử với cô bằng chân tình ra, anh căn bản không có chút cơ hội nào.
Sau đó lại trải qua sự kiện bắt cóc con tin, rồi tỏ tình thất bại, sau đó nữa, anh lại quay về năm anh gặp Trình Tiêu lần đầu.
Là cơ hội ông trời cho anh ư? Khi Trình Tiêu không còn xa lánh anh như lúc đầu gặp gỡ, khi họ ở bên nhau càng lúc càng hòa hợp, cuối cùng Cố Nam Đình không còn vì thời gian sai lệch mà cảm thấy cô đơn và ảo não, thậm chí anh còn từ bỏ cơ hội tìm cách quay về, chỉ mong cứ tiếp tục như thế, chứng minh cho Trình Tiêu thấy tình yêu của anh, để cô tin rằng anh không hề có ý tạm bợ, càng không phải yêu mến hời hợt, nông cạn.
Bộ dạng hoang tưởng của đàn ông rất thú vị, vui mắt. Gương mặt với những đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm u tối khiến cho đường nét nghiêm nghị, trầm tĩnh của anh tràn đầy một vẻ lão luyện, vững vàng. Trình Tiêu cầm ly, nhìn anh chăm chú, ánh mắt si mê không chút kiêng dè.
Cố Nam Đình sực tỉnh, lúc ngẩng lên bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, khóe môi anh cong lên, "Lần đầu anh cảm thấy vinh hạnh vì mình đẹp trai đấy."
Trình Tiêu cũng không tránh né, thậm chí còn tỏ ra tán thành với lời nói của anh: "Là kiểu mà em thích."
Quá thẳng thắn, trực tiếp. Thế nhưng, cùng lúc kinh ngạc mừng rỡ là anh cảm thấy tiếp theo, cô sẽ nói những câu dạng "nhưng...". Quả nhiên, Trình Tiêu tiếp tục: "Tiếc rằng, em không muốn có một người bạn trai thích dạy dỗ em giống lão Trình."
Nét cười nơi đáy mắt anh chưa kịp lan rộng đã thu lại, anh nói với giọng nghiêm túc: "Những món ăn em không thích thường tốt nhất cho sức khỏe của em. Đồng thời, người em ghét cũng có thể là người quan tâm và yêu thương em nhất."
"Thế sao?" Trình Tiêu không đồng ý, "Em ghét Nghê Tiêm, và cả mẹ anh ta."
Họ... Cố Nam Đình cau mày, "Anh đang nói anh!"
Trình Tiêu cười, nụ cười rực rỡ sáng bừng dưới ánh đèn dịu dàng, cô nói: "Thế thì anh nói thẳng ra chứ, vòng vo tam quốc!"
Tối đó đưa cô về, Cố Nam Đình lại hỏi: "Em định thử thách anh tới bao giờ?"
Đối với sự sốt ruột của anh, Trình Tiêu không mảy may phản ứng, "Em không có dã tâm trong ngành bay, chỉ dựa vào nhiệt huyết, thế nên em không định yêu đương hẹn hò trước khi trở thành cơ trưởng."
Trở thành cơ trưởng ít nhất phải ba năm. Ba năm?! Cố Nam Đình hơi nhíu mày, "Thế chuyện Phỉ Diệu là sao?"
"Anh ta? Một liều thuốc k1ch thích trong cuộc sống khô khan nhạt nhẽo." Trình Tiêu nhìn anh, "Hoặc anh muốn trở thành anh ta thứ hai?"
Thà bây giờ bị đá một lần để cuối cùng thắng được trái tim cô, chứ cũng không muốn có được cô rồi sau này bị đá bay ra khỏi mười vạn trượng. Cố Nam Đình lặng thinh một lúc, sau đó tức tối nói, "Còn đứng đó làm gì, đợi anh đưa em lên lầu à?"
Trình Tiêu cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Vốn định tặng anh một nụ hôn để cảm ơn anh đối xử tốt với em, xem ra anh không thèm." Cô vẫy tay: "Mơ đẹp nhé sếp."
Ánh mắt anh khóa chặt bóng lưng cô rời đi, Cố Nam Đình hiếm khi suy nghĩ nghiêm túc thế này: Nụ hôn mà cô nói, rốt cuộc là cố ý khiêu khích anh, hay là do giọng điệu anh không tốt mà đã bỏ lỡ thật? Thế là, làm sao còn mơ đẹp gì nữa, đường đường là Cố tổng lại bị thắc mắc đó đeo bám tới mức cả đêm không ngủ nổi.
Hai hôm sau, Trình Tiêu nghỉ ngơi bình thường. Cô hẹn Tiêu Phi để đi dạo phố rồi ăn cơm cùng mẹ.
Hai mẹ con đương nhiên không thể không nhắc đến Trình Hậu Thần. Tiêu Phi với vóc dáng mảnh mai, ăn mặc trông giống chị của Trình Tiêu, bà nói: "Người đàn ông như ông ấy, lúc lấy ông ấy mẹ đã biết, dù có vợ có con gái thì cũng sẽ có những ả phụ nữ nhào tới đeo bám. Ông ấy không nuôi bồ nhí bên ngoài thì chính là yêu mẹ thật sự. Nhưng con nói xem, dù sao ông ấy cũng phải tìm người cho xứng chứ, kiểu bà lão trung niên như Nghê Nhất Tâm cũng không tha, mẹ cũng thấy mất mặt thay ông ấy."
Trình Tiêu sặc trà trong cổ họng, cô mới bình tĩnh lại, định nói thì Nghê Nhất Tâm đã từ ghế phía sau đi tới, ung dung hỏi: "Tiêu tổng bàn luận về người khác sau lưng như vậy hình như rất không thỏa đáng. Đúng là tôi lớn hơn cô mấy tuổi nhưng cũng không gánh nổi câu 'bà lão trung niên' của cô đâu. Ngoài ra, nếu không lớn hơn mấy tuổi này thì làm sao tôi có thể quen biết Hậu Thần sớm vài năm?"
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Trình Tiêu cũng bó tay. Cô không vội nói gì mà chỉ nhìn Tiêu Phi, chờ đợi thái hậu nương nương đích thân động thủ.
Cho dù Nghê Nhất Tâm chăm sóc sắc đẹp khá tốt nhưng đứng trước mặt Tiêu Phi vẫn già nua thấy rõ. Lại thêm Tiêu Phi chưa từng thiếu sự tự tin, bà thấy tình hình như vậy thì thong thả tiếp chiêu, "Nói là 'bàn luận' thì cũng nâng cao cô quá! Mắng cô mới là ý định của tôi. Nghê Nhất Tâm, Trình Hậu Thần không có ở đây, cô cũng không cần phải giả tạo làm gì. Tôi và anh ấy đã ly hôn, thế rồi sao? Người đàn ông bị bà đây đá đi mà cô cũng cần đến, máu lạnh như tôi cũng thấy thương hại cô đấy."
Nghê Nhất Tâm bị chọc đúng tâm sự, vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo đã có hiện tượng sụp đổ, bà ta lạnh lùng nhìn Tiêu Phi: "Tôi có cần hay không vẫn chưa biết được, còn cô thì đã trở thành vợ cũ của anh ấy. Huống hồ, cho dù tôi không cần thì cũng là hồng nhan tri kỷ của anh ấy. So sánh với người vợ hết thời như cô, thực sự cô không có lập trường nói với tôi những điều đó."
Như đã lâu không kinh qua sa trường, Tiêu Phi không hề tức giận trước câu "người vợ hết thời", ngược lại còn cười ý nhị, "Nói nhiều với người mặt dày như cô thì cũng sẽ trở thành kẻ ghen tuông, tôi không muốn tự hạ giá để nâng cao cô, nhưng tôi thực sự không kìm được tò mò muốn hỏi vị nữ sĩ 'hồng nhan tri kỷ' này rằng, cảm giác bị Trình Hậu Thần từ chối không cho vào nhà như thế nào?"
Nghê Nhất Tâm không thể ngờ rằng chuyện Trình Hậu Thần từ chối bà ta lại bị Tiêu Phi biết được. Cơn giận vốn kìm nén bấy lâu bị khơi dậy, bà ta gần như không khống chế được, suýt tát Tiêu Phi một cú, mà đó cũng là chuyện mà bà ta đã muốn làm từ lâu. Nhưng lý trí lại nhắc nhở, cô con gái bảo bối Trình Tiêu nãy giờ luôn lặng lẽ ngồi cạnh Tiêu Phi sẽ không cho mình cơ hội đó.
So với việc nhất thời hả hê khiến Trình Hậu Thần phản cảm, chi bằng hãy chọc giận đối phương, tiếp tục duy trì tư thế yếu đuối của mình. Nghĩ thế, Nghê Nhất Tâm trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Phi, "Xem ra cô tưởng có thể níu kéo Trình Hậu Thần bằng cơ thể tàn phế là chuyện rất đáng tự hào nhỉ."
Nghê Nhất Tâm thậm chí đã chuẩn bị đón nhận cái tát của Tiêu Phi rồi. Thế nhưng Trình Tiêu vốn nãy giờ im lặng lúc này bỗng ngước mắt lên, chất vấn từng câu từng chữ, "Một mình mẹ tôi thôi, bà cũng chưa chắc là đối thủ, sao, còn muốn tôi tham chiến luôn à?" Sự bảo vệ Tiêu Phi rất thẳng thắn, bàn tay cô đặt trên bàn đã cầm ly nước lên, chỉ cần một giây là sẽ hất thẳng vào mặt Nghê Nhất Tâm.
Tiêu Phi lại ấn tay con gái trước khi cô nổi trận lôi đình, ánh mắt khóa chặt Nghê Nhất Tâm, không chút suy suyển, chậm rãi nói: "Tôi với cơ thể tàn tật còn có thể thắng được cô, Nghê Nhất Tâm, cả đời này cô cũng chỉ có thể làm bé cho người khác." Sau đó trong ánh mắt thẹn quá hóa giận của Nghê Nhất Tâm, bà ung dung lấy từ ví tiền ra một tấm thẻ đưa cho Trình Tiêu: "Dùng thẻ của bố con thanh toán cho vị nữ sĩ tri kỷ không danh không phận này đi, xem như cám ơn bà ta đã ở cạnh bố con trong quãng thời gian không có mẹ." Bà vừa nói vừa nhìn Nghê Nhất Tâm, "Ly hôn bốn năm, tôi chưa từng tiêu một đồng nào của anh ấy, cho dù trong thẻ này của anh ấy có một số tiền rất lớn. Bây giờ vì cô, có lẽ tôi nên suy xét tâm ý muốn tái hợp của anh ấy. Lỡ như tôi đồng ý làm hòa với anh ấy thì Nghê Nhất Tâm, tôi sẽ bảo anh ấy cám ơn cô."
Tiêu Phi nói xong xách túi lên, rời khỏi nhà hàn với tư thế thanh lịch.
Trình Tiêu cũng đứng lên theo, nước mắt Nghê Nhất Tâm lúc này bỗng rơi xuống: "Tiểu Tiêu, dì Nghê chưa từng tham lam điều gì ở bố con, dì chỉ..."
Tiếc rằng Trình Tiêu đã nhìn thấu sự giả tạo của bà ta, "Chỉ là tìm ra điểm yếu của người vợ, nhẹ nhàng phá hủy hôn nhân của bố tôi, khi ông đau khổ vì hôn nhân tan vỡ lại ở cạnh ông với thân phận kẻ vô tội, để có được sự thương xót từ ông? Bà Nghê à, tuy tôi không rõ bà đã khiêu khích mẹ tôi thế nào, nhưng thủ đoạn của bà thì tôi có thể tưởng tượng được."
Nghê Nhất Tâm định giải thích, "Tiểu Tiêu, con đã hiểu lầm dì Nghê rồi..."
Trình Tiêu nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, "Bà rất có bản lĩnh, có thể lén lút ra tay sau lưng lão Trình, kích cho mẹ tôi phải ly hôn cho bằng được. Nhưng nếu bà có thể dùng cách này mà lấy được thân phận phu nhân đường hoàng thì bà đã đánh giá quá thấp tình cảm vợ chồng hai mươi năm của họ rồi. Nghê Nhất Tâm, trước đây tôi không xen vào là vì họ giấu tôi mà ly hôn, khi tôi biết thì ván đã đóng thuyền. Bây giờ dù họ không thể tái hợp thì bà cũng đừng hòng bước chân vào Trình gia. Nếu không bà cứ thử đi, xem lão Trình liệu có vì bà mà ngay cả đứa con gái này cũng bỏ hay không. Không sai, tôi đang kiêu ngạo vì tình yêu thương của lão Trình dành cho tôi đấy, bà có thể giữ được lão Trình thì thử đi!"
Tối đó Trình Tiêu về nhà liền báo cáo lại chuyện tình cờ gặp gỡ giữa Tiêu Phi và Nghê Nhất Tâm, xong xuôi cô hỏi: "Bố có cảm tưởng gì?"
Trình Hậu Thần cau mày, "Bố đã nói rõ với cô ấy là bố vẫn muốn ở cạnh mẹ con. Không phải vì mẹ sinh bệnh mà là qua chuyện mẹ bị bệnh đã khiến bố nhận ra ai quan trọng hơn với mình."
Trình Tiêu gật gù vui vẻ: "Hy vọng bố quay đầu là bờ vẫn chưa muộn. Chúc bố thành công, lão Trình."
Đối với thái độ bỡn cợt của con gái, Trình Hậu Thần bất mãn trừng mắt, "Mẹ con nói sao? Lại mắng bố à?"
Trình Tiêu cười, "Con nói là không thì chắc chắn bố không tin, nhưng bố nên thấy vui vì bị mắng chứ. Nếu thật sự như mẹ nói là đến chết cũng không qua lại với bố, với tính cách của mẹ thì sẽ lười cãi nhau với Nghê Nhất Tâm." Như lo Trình Hậu Thần không hiểu, cô bổ sung, "Chuyện cãi nhau ghen tuông đều là vì yêu." Sau đó cô thở dài như có tâm sự, "Thật không biết mẹ yêu bố vì điều gì, ly hôn bốn năm rồi vẫn còn vì bố mà cãi cọ với người khác."
Trình Hậu Thần tiện tay cầm gối dựa ném đi, Trình Tiêu nhảy nhổm lên tránh né, "Cãi không lại thì động thủ, lão Trình à, bố không thấy ngại sao?"
Buổi tối, Trình Tiêu đang lên kế hoạch cho lịch trình bay mấy hôm sau thì nhận được điện thoại của Lâm Tử Kế, thông báo sáng hôm sau đi bay.
Trình Tiêu không hiểu, "Không phải tôi bị dừng bay sao?"
Lâm Tử Kế không giải thích nhiều, chỉ nói: "Cố tổng hủy bỏ hình thức xử lý cô."
Trình Tiêu gọi cho Cố Nam Đình, "Anh có ý gì?"
Cố Nam Đình hẳn là đang ở nhà, xung quanh rất yên tĩnh, và giọng anh cũng trầm tĩnh y như khung cảnh, "Để tạo điều kiện cho em sớm bay đủ giờ, trở thành cơ trưởng."
Vì cô nói trước khi trở thành cơ trưởng thì sẽ không yêu đương? Trình Tiêu hiếm khi nghẹn lời, một lúc sau mới nói: "Anh làm thế thì trong mắt người khác sẽ trở thành đối tượng tình nghi bảo vệ em đấy."
"Anh bảo vệ tình yêu của mình thì có gì sai?" Cố Nam Đình cười nhẹ bẫng, "Hơn nữa, Hàng không Trung Nam vẫn nằm trong tay anh, ai dám nói lung tung?"