Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 96: (¯`•._) Ô Ngộ (13.1)






Sau khi vào phòng khách sạn, tôi lên mạng tìm kiếm thông tin về Ô Diệu đầu tiên.

Mất tích.

Mẹ tôi mất do tai nạn.

Nửa năm sau, lịch sử vẫn không thay đổi chút nào.


Buổi chiều tâm trạng tôi thực sự vô cùng tồi tệ. Cho đến khi đứng ngoài trời tuyết hút thuốc một lúc lâu, lạnh cóng đến sắp chết lặng, lúc quay về phòng phát hiện Đàm Giảo đã ngủ rồi.

Tôi khẽ khàng tắt đèn, chỉ để lại đèn bàn, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn dáng vẻ ngủ yên ổn của cô ấy, sự áy náy và đau lòng tuôn trào. Trong ánh sáng lờ mờ, có thứ gì đó thúc giục tôi, tôi để tay sang hai bên cô ấy, cúi đầu nhìn cô ấy. Trong khoảnh khắc này thực sự không nhịn được nữa, muốn ôm thật chặt lấy cô ấy, muốn hôn môi, muốn ra sức chiếm hữu.

Tôi cũng thực sự cúi đầu hôn rồi.

Một lát sau, khi tôi ngẩng đầu lên đã thấy chiếc áo tắm của cô ấy tuột ra, đường cong trắng nõn no đủ, chiếc đùi nhẵn bóng đập ngay vào mắt. Đôi chân đã dụ dỗ tôi vô số lần. Lúc này cô ấy khẽ ưm một tiếng, trở mình. Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp, vô thức bắt lấy cổ tay cô ấy. Nếu như cô ấy tỉnh lại vào lúc này...

Cô ấy không hề tỉnh lại.

Cô ấy thoáng chép miệng trong mơ, tiếng thở đều đều ổn định.

Có thứ nào đó thiêu đốt ngực tôi, không ai biết, cô ấy cũng không biết. Ngọn lửa kia dần lan tràn, sắp nuốt chửng đôi mắt tôi. Tôi không biết mình phải đấu tranh bao lâu, có lẽ rất ngắn cũng có lẽ rất dài, ngọn lửa chìm trong tôi cũng khó mà phân biệt.

Song cuối cùng ngọn lửa dần hạ nhiệt, trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô ấy dần dần dập tắt, vùi vào trong lồng ngực lạnh như băng của tôi.


Tôi buông cô ấy ra, chống trán, nằm xuống bên cạnh cô ấy.

Đêm đó khi chúng tôi quay về phòng, tôi cầm gối, chăn ném lên salon. Cô ấy nhìn hành động của tôi, không nói lời nào.

Chờ tôi tắt đèn nằm trên ghế, nhìn trần nhà trong bóng tôi, cũng nghe thấy tiếng thở bất an, không ngủ được của cô ấy.

"Ghế ngắn thế kia, nếu không chúng ta đổi đi?" Cô ấy lên tiếng.

Tôi đáp: "Không cần."

Chúng tôi im lặng một lúc. Cô ấy nói: "Thực ra anh có thể ngủ trên giường."

Tôi lấy tay che mắt, chậm rãi nói: "Tôi không làm được."

Không biết cô ấy nghe được ý gì trong lời nói của tôi, song cô ấy cũng không nói gì thêm nữa. Tôi lại nằm một lát, nghe thấy tiếng thở của cô ấy đều đều, biết rằng cô ấy đã ngủ rồi.


Còn tôi vẫn mở to mắt, nằm một lúc lâu, trong tiếng thở của cô ấy, trong căn phòng cũng có hơi thở như có như không thuộc về cô ấy, tâm trạng dần bình thản chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng đập cửa đánh thức. Mở mắt ra nhìn thì ánh nắng đã chiếu xuyên qua rèm vào. Đàm Giảo vẫn còn đang ngủ, trong miệng lẩm bẩm, dùng chăn che kín đầu, rõ ràng ngủ say đến mức chả quan tâm gì. Một chân còn vắt bên ngoài chăn. Tôi bò dậy, dém chăn lại cho cô ấy, sau đó mặc quần áo ra mở cửa.

Ánh nắng trong veo, mùi tuyết theo gió bay đến. Cô gái cao gầy mặc trang phục vận động đeo kính râm đứng ở cửa, nhìn thấy tôi, tháo kính xuống, hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Xin lỗi, gõ nhầm phòng." Sau đó xoay người muốn đi.

"Tráng Ngư." Tôi gọi, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, "Cô không gõ nhầm đâu, Đàm Giảo ở trong. Cô ấy vẫn còn đang ngủ."

Người bạn thân nửa năm trước của Đàm Giảo hiển nhiên đã không còn nhận ra tôi.