Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 73: (¯`•._) Ô Ngộ (1)






Tôi ngồi trong quán đồ nướng, chung quanh rất ồn ào, mùi khói dầu và mùi thuốc nồng nặc xung quanh hình như cách tôi một khoảng.



Trong đầu tôi bây giờ, đều là hình ảnh đứng trước cửa tiệm sáng nay.



Giọng của Đàm Giảo dần dần truyền vào tai tôi: “Anh Ngộ, …Anh Ngộ, nghĩ gì mà mất hồn thế?”



Tôi nói: “Nghĩ đến người phụ nữ của tôi.”




Hai người bọn họ đều sửng sờ, dù sao họ chưa từng nghe tôi nhắc đến nên bắt đầu hỏi lung tung: “Chị dâu là người phương nào vậy?”



“Anh Ngộ, lần này anh về quê, không phải vì chị ấy chứ?”



Tôi hút thuốc nhưng không trả lời.



Tiểu Hoa nói: “Hơn nữa, anh Ngộ đúng là có duyên với phụ nữ, cô gái xinh đẹp hôm nay ở cửa tiệm, hôm anh về quê, cô ấy đã đến tìm anh, nghe nói anh từ chức, trông cô ấy như mất hồn phách vậy. Hai người cấu kết với nhau từ khi nào thế? Còn bà chị xinh đẹp ở tiểu khu Hoa Đình nữa, mỗi ngày đều đến tìm anh Ngộ rửa xe cho…”



Tôi nghe thấy những lời này, trái tim bất giác đập mạnh.



“Hôm ấy Đàm Giảo đã nói gì?” Tôi hỏi.



Tiểu Hoa có lẽ không nghe rõ hỏi: “Ai cơ?’



Tôi đang muốn lặp lại, đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, tôi ngẩng đầu lên. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền! Một bóng dáng xinh đẹp đi vào trong quán, cô ấy cúi đầu, cả người rệu rã, trông chẳng có tinh thần, cô ấy cúi đầu ngồi xuống cái bàn ở gần cửa, chưa nhìn thấy tôi.




Trước đây cô ấy nói quán đồ nướng này rất ngon, gần nhà cô ấy, không ngờ tôi gặp lại cô ấy nhanh như vậy.



Điếu thuốc trong tay tôi, ngừng ở giữa không trung, mãi đến khi tàn thuốc rơi xuống.



Phục vụ đưa thực đơn cho cô ấy, cô ấy nhận bút và đánh từng mục, tôi thấy cô ấy gọi: 6 xiên gân thịt, 6 xiên gân bò, 2 xiên đuôi tôm, 2 xiên cánh gà, 2 xiên cá mực, 1 phần nấm kim châm, 1 phần đậu hủ, 1 phần khoai tây, 1 phần rau hẹ, 1 phần ớt xanh… Hôm nay khẩu vị của cô ấy không tệ.



Thấy tôi nhìn đến thất thần, bọn Tiểu Hoa phát hiện thế là bắt đầu làm ầm ĩ: “Anh Ngộ, anh Ngộ, anh đang nhìn ai đấy?”



“Anh Ngộ, anh đang ăn trong bát, nghĩ đến trong nồi đấy.”



Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn qua đây, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, giữa đám người đang cãi nhau um xùm và hơi nóng hun hút ở trong cửa hàng.



Cặp mắt cô ấy trong veo, trong nháy mắt lộ ra rất nhiều thứ, đó là thứ tôi không nỡ chạm vào. Nhưng nhanh chóng trở về yên lặng, cô ấy vội vã dời tầm mắt, cố ý không nhìn tôi. Tôi chú ý bàn tay nhỏ bé của cô ấy đang nắm chặt, như đang so tài với chính mình.



Tôi dùng sức rít một hơi thuốc.




Hôm qua tôi thấy cô ấy post weibo mới nhất, khi đó tôi cảm thấy ngực mình như bị búa đập, một dòng tình cảm mãnh liệt gột rửa toàn thân tôi, tôi vội thu xếp hành lý, chạy đến trạm xe lửa, mua vé xe sớm nhất về Đại Lý, mới đến sáng nay



Lúc xuống xe lửa, tôi nhìn trời xanh mây trắng Đại Lý quen thuộc, trong đầu tôi vẫn văng văng câu nói ấy:



Mây đen gặp trăng sáng, mây tan trăng không biết.



Có phải vì đã xem nhau như người thân nên cách bày tỏ tình cảm cũng khác người thường đúng không? Một câu nói bình thường như thế, có thể khiến trái tim chậm chạp của người đàn ông đau nhức vô vàn?



Hôm nay cô ấy rất đẹp, lúc ở bên ngoài cửa tiệm tôi đã chú ý đến cô. Cô mặc chiếc váy lộ vai, mái tóc dài xõa trên vai thậm chí còn trang điểm nền nã, khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt trở nên xinh đẹp hẳn lên. Hoàn toàn khác với những ngày ở bên tôi, cô ấy chỉ buộc tóc đuôi ngựa rồi mặc chiếc áo phông qua loa. Tuy rằng như thế nhưng cô ấy vẫn thanh lệ động lòng người.



Tôi không rõ sao cô ấy lại thay đổi như vậy, biểu hiện khác với những phụ nữ khi tổn thương, tôi đã lâu rồi không gặp cô gái này, chỉ rít hơi thuốc thôi, tôi cũng thấy lòng mình khó chịu.