Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 49: (¯`•._) Đàm Giảo (2)






Ngủ một giấc thức dậy, tôi phát hiện trong điện thoại không có cuộc gọi hay tin nhắn do Ô Ngộ gửi đến. Tôi nằm lỳ ở trên giường ngẫm nghĩ, hình như anh ấy luôn như thế, trên người anh có khí chất lạnh lùng, cho dù anh ấy cách bạn rất gần nhưng bạn vẫn cảm thấy anh ấy cách bạn rất xa.



Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ: Tôi có thích anh ấy hay không?



Nhưng, nếu như không thích, sao trong lòng tôi lại thấy khó chịu, như có miếng bông chắn ở trước ngực, mặc dù rất mềm mại, nhưng lại hút đi thứ gì đó trong lòng tôi.



Nếu như thích thì sao?




Tại sao lại cảm thấy bất an lo sợ?



Hoàn toàn khác với cảm giác vui mừng và thứ tình cảm tinh khiết dành cho bạn nam thời cấp ba và thời đại học.



Vì sao vậy?



__



Nhận được điện thoại của Thẩm Thời Nhạn, tôi lập tức đi tìm Ô Ngộ, nào ngờ anh ấy còn đang ngủ, điều này khiến tôi cảm thấy rất mới mẻ. Bởi vì lần nào cũng là anh ấy chờ tôi ngủ đủ, tôi chưa kịp ngăn lại thì Tiểu Hoa đã hào hứng chạy vào trong đánh thức anh dậy.



Vì thế tôi hơi bực Tiểu Hoa nhưng vẫn vén rèm đi vào.




Tôi ít khi vào phòng đàn ông, vì thế đâu ngờ anh ấy mặc ít như vậy. Tiểu Hoa còn tốt bụng mở đèn giúp tôi, vì thế tôi nhìn thấy đường nét phần lưng của anh, toàn thân đều là cơ bắp. Anh ấy mặc chiếc quần đùi màu đen, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi giật tấm thảm bên cạnh phủ ngang hông. Tôi không biết lúc này trong mắt anh đang lộ ra vẻ lúng túng hay không?



Khi tôi ngồi xuống bên giường, tôi vờ chẳng để ý, mà nói với anh về chuyện vụ án. Quả thật một là bước chuyển ngoặt lớn, toàn bộ vụ án gần như thay đổi, như người đàn ông đó tên Hứa Tử Phong chứ không phải là Chu Thúc Quân, tại sao lại như thế?



Nhưng, mặc dù đang nói về vụ án, nhưng tôi lờ mờ cảm thấy tâm tình của Ô Ngộ không thích hợp lắm, ánh mắt anh ấy hơi lạnh, có phần nóng nảy, chúng tôi vẫn hỏi một đáp một, hệt như chẳng có vấn đề gì.



Nhẽ nào là cáu kỉnh khi mới ngủ dậy sao?



Vì thế tôi cố ý trêu anh nói: “Anh bạn, anh đang nghĩ gì thế?”



Lúc này, anh ấy mới bình thường trở lại, dùng tay véo mũi tôi, nói: “Kêu bậy gì đó.”



Anh nói kêu bậy gì đó? Tôi không dám đáp lời. Nên đành phải tiếp tục nói về vụ án.




Ai mới là Chu Thúc Quân thật sự?



“Có thể Hứa Tử Phong với Chu Thúc Quân là bạn tốt, với lại bọn họ đều có chỗ khiếm khuyết về trí tuệ…Nhưng trong thế giới của bọn họ có cách gắn kết tốt hơn. Chu Thúc Quân đã gặp đại nạn gì đó, ví dụ như…đã qua đời. vì thế Hứa Tử Phong mới báo thù cho hắn?” Tôi nói.



“Quan hệ của bọn họ nhất định rất thân thiết.” Ô Ngộ gật đầu nói: “Nếu không sao Hứa Tử Phong biết được những chuyện nhà họ Chu? Kể cả quá trình hắn bị lừa bán? Điều này nói rõ đầu óc Chu Thúc Quân không tối dạ, 5 tuổi hắn đã nhớ kỹ rõ ràng mọi chuyện rồi nói cho Hứa Tử Phong nghe.



Nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ, Hứa Tử Phong là người nửa điên nửa tỉnh, từ ba lần đánh nhau với hắn, tôi có thể nhận ra năng lực ứng biến của hắn cũng không mạnh mẽ, tố chất tâm lý cũng không được tốt lắm. Cô nói xem một người như vậy có thể sắp xếp một kế hoạch chu đáo, trước hết giết hai người có liên quan rồi thiết lập một ván cờ, mê hoặc cảnh sát nhằm điệu hổ ly sơn, rồi tiến hành thẩm phán đạo đức, tôi thấy hơi gượng ép, huống chi, Hứa Tử Phong trước khi chết đã từng nói những con chim đó có người cho hắn, hơn nữa hắn cũng không biết gì về tờ giấy, tôi có khuynh hướng nghĩ rằng những gì hắn nói là thật.”



Trong lòng tôi chấn động, cảm giác cõi lòng bị sương mù bao phủ trước đây nay đã bị đâm rách. Tôi liếc nhìn anh, không ngờ anh có lối suy luận rất sắc bén, tôi nói: “Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng chưa nói ra, anh đã nói hết rồi.’



Anh ấy nở nụ cười. Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy cười.