Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 41: (¯`•._) Đàm Giảo (2)






Trước đó tôi đã từng xem qua tư liệu vụ án và những tài liệu Tráng Ngư mang đến. Chu Phụng Tiên bây giờ vẫn còn mở siêu thị nhỏ, vợ ông trước khi mất là giáo viên tiểu học, ông là cụ già khắt khe có dáng người nhỏ gầy, trong ánh mắt có vẻ lo âu cũng như thù hận đối với cuộc sống, một ông cụ như vậy chắc chắn vẫn còn tiếng nói trong nhà.



Chu Trọng Lăng là một nhân viên công chức bình thường, nhìn qua cũng là một người đàn ông trung niên thật thà, chưa hẳn là thông minh, nhưng mặt mày rất nghiêm khắc giống cha mình. Vợ của ông ta là người phụ nữ trung niên mập mạp, là nhân viên bán hàng ở trong siêu thị. Mặt to mày dày, có trang điểm, đầu tóc lộn xộn, viền mắt đỏ hoe.



Chu Quý Nhị là nhân viên ngân hàng, lớn lên khá xinh, tìm được một người chồng rất ổn. Ngôn Viễn có khuôn mặt đoan chính, mặc dù không đẹp trai nhưng vóc dáng cao ráo, cũng có khí khái anh hùng, nghe nói là một ông chủ nhỏ, mặc dù không đại phú đại quý, nhưng ở thành phố Đại Lý này, tuyệt đối được xem là con rùa vàng.



Tình cảm hai người họ nhất định rất tốt, trên tay đều đeo nhẫn kim cương, có vài chỗ khó đi, Chu Quý Nhị sẽ đưa tay giữ chặt Ngôn Viễn. Ngôn Viễn vừa ôm cô ta vừa có thể đỡ những người khác, lộ ra phân lượng của người con rể trong gia đình.




Chờ bọn họ đi được một đoạn, Ô Ngộ nhẹ nhàng đứng dậy, tôi cũng theo sát phía sau, chúng tôi giấu mình đi theo ở trong rừng.



Trời rốt cuộc cũng tối.



Ban đêm trong núi, yên tĩnh như ma quỷ tụ tập, không có ánh sáng chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây phát ra tiếng vi vu não nề.



Người của nhà họ Chu bật đèn pin, đi từ từ, tôi nghe tiếng khóc trầm thấp của mẹ Chu Tử Hàn và tiếng quát của chồng bà, nhẫn kim cương trên tay Ngôn Viễn với Chu Quý Nhị thi thoảng phản chiếu ra ánh sáng nhạt, tôi thầm nghĩ trong lòng, đôi này ngốc thật, đến những nơi như thế này mà còn đeo nhẫn kim cương?



Tôi hơi ngẩn ra….Tôi cảm thấy mình đã bỏ soát thứ gì đó.



Chúng tôi đến gần, Ô Ngộ vỗ vỗ tay tôi, rồi từ từ đè thấp xuống, chúng tôi ngồi xổm xuống, cây cối chật hẹp không có chỗ đặt chân, mặt tôi dựa sát vào ngực Ô Ngộ nghe tiếng tim trầm ổn của anh, tay anh vòng sau lưng tôi, tôi thấy anh đang cúi đầu nhìn tôi, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không chân thật.



“Hắn sẽ đối phó với bọn họ như thế nào?” Tôi dùng giọng tức giận hỏi.




Giọng anh khàn hơn: “Chắc là sẽ thiết kế vài cái bẫy rồi chế ngự mỗi hành động của bọn họ. Có sợ không?’



Tôi nói: “Sợ.”



Anh ấy nhìn tôi từ trong bóng đêm.



Bàn tay vốn đỡ hờ bên eo tôi lúc này siết chặt, cảm giác ngứa nhè nhẹ, từ bàn tay anh, rồi im lặng lan ra chạy khắp toàn thân.



Tôi nghe tiếng hít thở của mình ngắn lại.



Tôi bỗng nhúc nhích, trong lúc vô tình, ngón tay chạm vào anh, đó là cảm giác rất nhỏ, lướt nhẹ qua da, sau đó anh lại trở tay nắm chặt tay tôi đặt ở trên đùi mình.



Trái tim tôi không kiềm được mà đập loạn! Anh ấy đang làm gì vậy? Tôi tự nói với mình anh ấy chỉ bảo vệ người phụ nữ thôi, để anh cảm thấy yên lòng thôi, sắc mặt anh trong bóng đêm mờ ảo, nhưng tôi không thể nói rõ cảm giác của mình, tôi có cảm thấy từng mạch máu rất nhỏ đang chảy trong tay tôi, đang quẩn quanh trong bàn tay thô ráp của anh.




Cảm giác ấy rất yên tĩnh yên tĩnh đến nỗi khiến người khác rung động lòng người.



Đúng lúc này, tai nạn xảy ra!



Tôi nghe có mấy tiếng thét, quay đầu nhìn lại trên đường nhỏ, mấy bóng người nhà họ Chu đã mất dạng rồi, cùng lúc đó, bàn tay Ô Ngộ nắm lấy tay tôi siết chặt, ra hiệu cho tôi chờ thời cơ hành động.



Tôi tập trung tinh thần quan sát, trên mặt đất có luồng ánh sáng loạn xa phát ra từ đèn pin, chiếu lên cây rồi chiếu lên không trung, còn có tiếng kêu đau hết lần này đến lần khác.



Chỗ đó có hố sâu! Đã vùi lấp rất nhiều cỏ cây, toàn bộ người nhà họ Chu đều rơi xuống hố, đúng là cái bẫy do ‘hắn’ thiết kế còn là một cái bẫy rất chân thật.



Quả nhiên thật khó tin, ở trong núi hoang này, đưa tay không thấy năm ngón, cách của hắn có thể bớt phiền càng chứng tỏ hắn có lực khống chế rất mạnh