Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 33: (¯`•._) Đàm Giảo (2)






Tôi với Thẩm Thời Nhạn đi qua, tôi nói: “Ô Ngộ, tôi đã nói với anh ta về chuyện mấy con chim rồi.” Thẩm Thời Nhạn im lặng liếc nhìn tôi một cái.



Ô Ngộ gật đầu: “Ừ.”



Tôi nhìn đăm đăm vào sau ót anh: “Còn đau không?’



Bác sĩ bên cạnh chen miệng nói: “Sao lại không đau chứ, mới bôi một ít thuốc, sẽ càng đau hơn, chàng trai cậu hãy tranh thủ đến bệnh viện để làm kiểm tra kỹ càng, biết không? Đụng vào đầu, có thể hoặc nặng hoặc nhẹ đấy.”



Ô Ngộ nói: “Cảm ơn.”




Tôi nhất thời hơi bất an, Ô Ngộ nhìn về phía tôi, thấp giọng nói: “Thật sự không sao đâu.”



Tôi thầm nói: “Kiểm tra xong mới biết được.’



Trong mắt anh hiện lên nụ cười, lại nhìn Thẩm Thời Nhạn, trong lòng tôi thoáng lộp bộp.



Sắc mặt Thẩm Thời Nhạn bình tĩnh nói: “Tôi sẽ hỏi nhanh thôi.”



Ô Ngộ gật đầu.



Thẩm Thời Nhạn lại hỏi chuyện xảy ra tối hôm qua, Ô Ngộ tường thuật lại tất cả. Cuối cùng, Thẩm Thời Nhạn đóng cuốn sổ của anh ta lại, nói: “Hai người đến bệnh viện trước đi, sau khi trở về nếu có gì cần hỏi tôi sẽ liên lạc với hai người.”



Tôi vừa định nói gì đó, nhưng Ô Ngộ liếc mắt nhìn tôi. Cái nhìn ấy khiến tôi giật mình.



Anh hỏi thẳng: “Cảnh sát Thẩm, cậu bé Chu Tử Hàn đó có hoàn cảnh gia đình hay phương diện gì đó đặc biệt không?”



Tôi nghe xong cũng tỉnh táo tinh thần, Thẩm Thời Nhạn bị hỏi khó, anh ta suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Tôi chưa nghĩ ra có điều gì đặc biệt, tôi sẽ lưu ý vấn đề này.” Anh dừng một lát rồi nói:




“Có một đứa trẻ tên là Triệu Duệ Tân hơn 5 tuổi, trắng trắng gầy gầy, nghi phạm có làm cái gì thằng bé không? Hoặc đứa bé đó có chỗ nào đặc biệt không?”



Tôi sửng sốt, nhìn về phía Ô Ngộ, tôi nghe anh đáp: “Không có, Triệu Duệ Tân với hai đứa trẻ khác núp ở trong góc suốt, không có đối xử gì đặc biệt.”



Thẩm Thời Nhạn lộ ra nét mặt suy tư. Ô Ngộ lúc này nhìn về phía tôi, trong phút chốc tôi cảm thấy tôi với anh ấy tâm ý tương thông - Ở chỗ Thẩm Thời Nhạn có manh mối quan trọng, không thể dễ dàng buông tha như vậy.



Tôi mở miệng nói: “Tôi đề nghị các anh hãy điều tra hơn về Chu Tử Hàn, nhất định có nguyên nhân, nói không chừng có liên quan đến động cơ của tội phạm.”



Ánh mắt Thẩm Thời Nhạn sáng lên, nhìn tôi, gật đầu nói: “Chuyện hôm nay các người bị liên lụy rồi, tôi về cục trước đây.”



Anh ta vừa muốn đi, đúng lúc này Ô Ngộ mở miệng nói: “Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, không cần chúng tôi đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra sao?”



Ánh mắt Thẩm Thời Nhạn khẽ nhúc nhích, nhìn anh.



Trái tim tôi thoáng đập thình thịch, tôi nhìn Ô Ngộ, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng sự phúc hắc trên người người đàn ông này, suýt nữa tôi quên mất anh đã từng là người đàn ông trong ngành kỹ thuật chuyên đặt hiệu quả và lợi ích lên hàng đầu. Cảm giác này rất vi diệu.



Hai người đàn ông đều im lặng, tôi cảm thấy bầu không khí hơi căng lên, tôi bèn hòa giải đồng thời liếc nhìn Ô Ngộ, nói những lời tôi đã cân nhắc kỹ: “Đúng vậy, lần trước chúng tôi gặp người đàn ông đó, các anh đã dẫn hai chúng tôi về cục cảnh sát, thẩm tra cả tối, hỏi qua hỏi lại, những chi tiết gì cần hỏi cũng đã hỏi cả rồi. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, không chỉ tìm được kẻ tình nghi bắt cóc trẻ con ngay cả chỗ ở của hắn cũng tìm được, anh cứ hỏi mấy câu như vậy rồi thả chúng tôi đi ư? Như thế chúng tôi sẽ thấy rất bất an đấy.”




Tôi đứng ở bên cạnh Ô Ngộ nhìn nét mặt căng thẳng của Thẩm Thời Nhạn, đột nhiên tôi có cảm giác mình đã thành đồng lõa của Ô Ngộ mất rồi, hợp sức bắt nạt người đàn ông ngay thẳng này…



Ô Ngộ nói: “Có phải đã xảy ra tình huống cấp bách gì khiến anh chưa dồn hết sức để nói chuyện với chúng tôi không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Lòng tôi nảy lên, nhưng Thẩm Thời Nhạn vẫn bền chặt như thép, trầm tĩnh nói: “Tình hình bên trong các người không cần biết, tôi đi trước đây.”



Tôi bắt lấy cánh tay anh ta nói: “Thẩm Thời Nhạn, tôi với Ô Ngộ đã dính dáng đến vụ án này sâu như vậy, bọn tôi còn giúp anh điều tra vụ án, lần này Ô Ngộ giúp anh tìm được hang ổ. Hơn nữa chúng tôi là người bị hại trong vụ án, vì những đứa trẻ đó mà bị thương, bây giờ anh muốn gạt chúng tôi ra bên ngoài, anh thật sự cho rằng làm vậy có cần thiết không?



Như lần trước tôi đã nói, anh tiết lộ manh thích hợp cho chúng tôi, nói không chúng tôi có thể nhớ ra manh mối gì đó, chúng tôi còn muốn giúp anh phá vụ án, anh biết rõ đứa bé tên Triệu Duệ Tân đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sẽ không gặp điều gì bất trắc chứ? Chúng tôi cũng quan tâm, cũng muốn biết!”



Thẩm Thời Nhạn quay đầu nhìn chúng tôi, anh ta im lặng vài giây rồi nói: “Được rồi, hy vọng hai người hãy giữ bí mật chuyện này, xế chiều hôm nay, người nhà của Triệu Duệ Tân đã nhận được điện thoại bảo họ chuẩn bị ba trăm vạn, hai ngày sau nộp tiền chuộc. Tôi chỉ có thể nói với hai người như vậy thôi, cảnh sát sẽ xử lý toàn bộ quá trình chuyện này, chúng tôi đã lập kế hoạch hành động tỉ mỉ, lợi dụng cuộc hẹn này để cứu những đứa trẻ, bắt lấy tội phạm! Quá trình cuộc hẹn này có nguy hiểm rất lớn, hai người đừng nhúng tay vào.”



Tôi khẽ giật mình, nhìn về phía Ô Ngộ.