Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 252: (¯`•._) Đàm Giảo (31.4)






Tôi nhìn mặt Ô Diệu, hơi thở và nhịp tim của cô bé vẫn còn ổn, tôi thoáng yên tâm. Tôi cởi áo khoác, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô bé, sau đó lại ôm lấy cô bé, ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Cho đến tận khi bên con đường nhỏ kia vang lên tiếng bước chân. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy hai người dìu nhau đi tới, theo thân hình đúng là Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư.

Nhìn thấy chúng tôi, bọn họ cũng rất khiếp sợ, đi dọc theo con đường nhỏ xuống, Tráng Ngư hỏi: “Ô Ngộ đâu rồi?”


Tôi đáp: “Anh ấy đuổi theo gã rồi.”

Thẩm Thời Nhạn hỏi: “Ô Diệu có ổn không?”

Tôi đáp: “Con bé vẫn còn sống, không sao rồi.” Bọn họ tới gần, tôi nói với Tráng Ngư: “Cô chăm sóc con bé.” Tráng Ngư vội vàng nhận lấy người, Thẩm Thời Nhạn đè vết thương ở đùi, tựa bên cạnh bàn: “Đàm Giảo, người kia chạy không thoát được đâu, lão Đinh đã đến dưới núi rồi, xe cấp cứu cũng đến. Ô Diệu không sao đâu. Đã có kết quả ADN của người kia, gã tên Đoàn Vân Ảnh, người địa phương, ảnh chụp đã gửi tới di động tôi, trước đó không lâu bị bỏng huỷ mặt...”

Tôi đứng lên: “Tôi đi tìm Ô Ngộ.”

Hai người họ gần như lập tức kêu lên: “Đừng đi!” Tráng Ngư kéo tay tôi lại: “Cảnh sát sẽ đến ngay, cô đi làm gì, dù sao cô cũng không giúp được gì! Không phải cô làm vậy sẽ khiến Ô Ngộ lo lắng sao?”


Tôi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời: “Trăng sắp lên rồi. Hôm nay đã là ngày thứ mười lăm, chu kỳ trăng tròn trăng khuyết cũng là nửa tháng. Tráng Ngư, tôi không biết có liên quan gì không, nhưng tôi và anh ấy sẽ lập tức rời khỏi đây. Bảo trọng. Sau này, hai người đừng quên đối phương. Hi vọng tiếp theo chúng ta còn có thể gặp lại.”

Nước mắt tôi khẽ rơi xuống, hai người họ không nói gì. Đột nhiên Tráng Ngư lại nắm chặt tay tôi, tôi giãy ra, đuổi theo chạy về phía Ô Ngộ.

Con đường nhỏ phía trước yên tĩnh tối tăm. Ánh trăng đã lên, ánh sáng trắng chiếu sáng con đường trước mặt. Cho dù yếu ớt, nhưng đủ để cho tôi đi. Tôi nghe thấy phía xa, mơ hồ có rất nhiều tiếng động, dưới chân núi còn có ánh sáng. Tôi tin lời Thẩm Thời Nhạn, lúc này tên cầm thú gọi là Đoàn Vân Ảnh kia cuối cùng chạy không thoát rồi.

Song hiện tại tôi chỉ muốn đi đến bên cạnh Ô Ngộ.

Xem anh thế nào, liệu anh có bắt được tên tàn ác dưới trăng không, anh còn ổn không, sau này còn buồn phiền đến đứt từng khúc ruột?

Tôi lập tức thấy bọn họ rồi.


Vẫn là bên cạnh suối nước, phía trước là thác nước, có lẽ đây là đầu nguồn suối. Một người đàn ông cả người đầy máu, đang chống đỡ bên một tảng đá. Ô Ngộ cũng không khá hơn chút nào, tôi nhìn thấy hai khẩu súng đều rơi xuống đất, hiển nhiên là đã trải qua trận đấu lưỡng bại câu thương. Anh như mãnh thú bóp cổ người nọ. Trong cổ họng gã phát ra tiếng a a.

Gã từng đeo mặt nạ trước mặt tôi, hoá ra là để che vết thương. Hôm nay không biết mặt nạ đã sớm ném ở đâu, lộ ra chân dung. Dưới ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt vặn vẹo, lan tràn vết thương, như là quỷ dữ, không nhìn ra dáng vẻ lúc trước.

Song người nọ đâu phải là kẻ dễ đối phó? Hai cánh tay gã toàn là máu, trên người toàn là vết thương. Hai tay vốn rũ xuống, có lẽ là phát hiện Ô Ngộ đờ người, cánh tay cứng ngắc giơ lên, đánh về phía vết thương trên người Ô Ngộ.