"Nhưng tự chúng ta qua đó tìm, chỉ sợ không dễ dàng." Thẩm Thời Nhạn nói, "Tuy là thị trấn, nhưng dân cư không hề ít, diện tích còn rất rộng. Cách... thời gian kia chỉ còn một ngày rưỡi thôi."
Tất cả mọi người im lặng, cuối cùng đều nhìn về phía tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là xế chiều. Khoảng cách đến xế chiều ngày mai còn chưa đến ba mươi tiếng đồng hồ.
Tôi tự nói với mình phải tỉnh táo lại, có được phán đoán hợp lý nhất.
"Truy bắt trong nội thành, khám nghiệm hiện trường, thẩm vấn Trần Tinh Kiến... cảnh sát đều đã làm những cái này." Tôi nói, "Chúng ta ở lại cũng không giúp được gì, điều chúng ta cần làm là cân nhắc những khả năng khác, không được bỏ sót gì. Xem ra trước mắt, phỏng đoán của Đàm Giảo mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng các khả năng chồng lên nhau đều chỉ về một kết quả, không thể xem nhẹ được. Chúng ta lập tức đến thị trấn kia."
"Nhưng vết thương của anh..." Đàm Giảo do dự.
Tôi cầm chặt tay cô ấy: "Anh không sao."
Chúng tôi đi đến thị trấn là lúc chạng vạng tối. Tuy nó không lớn mấy, nhưng có đến mấy trăm hộ gia đình. Ngoài ra đây chỉ là vùng thị trấn, trên núi còn có thôn xóm rải rác. Quả thực là nơi tốt để ẩn náu.
Chúng tôi tìm một khách sạn ở lại.
Trời đã tối đen. Thẩm Thời Nhạn nói buổi đêm chỉ có thể quan sát sơ bộ, muốn tìm kiếm quy mô lớn phải đợi đến ngày mai.
Tôi và Đàm Giảo ở chung một phòng. Tôi ngây người một lát, Đàm Giảo mang đồ ăn đến, đóng cửa lại, như có điều gì suy nghĩ: "Thực sự không nhìn ra nha, Thẩm Thời Nhạn cũng chỉ thuê có một phòng, anh không thấy được vẻ mặt Tráng Ngư lúc ấy đâu, vừa xoắn suýt từ chối lại ra vẻ mời chào đấy..."
Tôi nói: "Thẩm Thời Nhạn thực ra là người hiểu rõ mình muốn gì, sẽ đi tranh giành."
"À..." Đàm Giảo tựa vào bên tôi, "Còn anh thì sao, đã hiểu rõ chưa?"
"Anh đã hoàn toàn thẳng thắn, anh ta đã thuê phòng, em nói xem anh có hiểu rõ hay không?"
Đàm Giảo phụt cười, nhìn qua tôi: "Vết thương còn đau không?"
Tôi đáp: "Không có việc gì, ngày mai anh sẽ đi tìm với mọi người."
Đàm Giảo im lặng một lúc. Trước khi đi, tôi đã nhờ bác sĩ tiêm cho một mũi, còn kê cho một ít thuốc giảm đau. Thực ra lúc tiêm còn đau hơn so với bình thường. Tất nhiên tôi sẽ không phát ra tiếng gì, lúc ấy Đàm Giảo đứng ở bên luôn nhìn, ánh mắt kia khiến người ta không chịu nổi.
"Tối mai chính là thời gian chúng ta quay về lòng đất." Cô ấy nói.
"Ừ." Tôi nói, "Trước thời khắc đó, cứu Ô Diệu về là tâm nguyện của anh hoàn thành."
Chúng tôi im lặng một lúc, cô ấy dang rộng hai tay: "Vâng, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, ăn no ngủ một giấc mới có sức. Này, có muốn em đút cho anh ăn không?"
Tôi mỉm cười: "Không cần."
Cô ấy mở hộp cơm ra, gắp đồ ăn cho tôi, đưa đồ, rót nước. Chúng tôi cứ thế ăn hết một bữa cơm, đến khi trăng treo lên cao, cô ấy dựa vào salon đưa thuốc cho tôi. Tôi nhất thời động lòng, cầm chặt tay cô ấy, cô ấy cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười, cúi người hôn tôi. Đôi môi mát lạnh, nụ hôn tinh tế.
Cuối cùng, cô ấy dời mặt đi: "Em có dự cảm ngày mai nhất định rất gian nan. Em biết anh sẽ ra sức liều mạng, đồng ý với em, cẩn thận, chăm sóc tốt bản thân. Dù sao bây giờ anh không chỉ có một mình. Cho dù xảy ra chuyện gì, anh phải nhớ có em đợi anh. Đợi anh lấy em."