"A Ngộ, anh từng nói những người bị hại đều được phát hiện gần nhà đấy." Cô ấy nói, "Thùng rác gần nhà Trần Ninh Mông; Lưu Tiểu Giang cũng vậy; Hứa Tinh Miêu bị băm xác phát hiện trong nhà; Diệp Tầm Y là bãi đất hoang đối diện trường học; còn cả Ô Diệu, A Ngộ anh đã từng chỉ cho em xem, là một nhà hàng gần nhà. Các cô ấy đều bị hung thủ sắp xếp ở nơi có thể thấy được nhà."
Trong lòng tôi rung động, không thể nói nên lời. Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn tập trung tư tưởng nghe.
Trong mắt Đàm Giảo có ánh sáng: "Trần Tinh Kiến trong lúc thẩm vấn vô tình lộ ra việc lựa chọn nạn nhân, lựa chọn địa điểm, đêm đó ra tay gần như đều là tự tay người thứ hai. Nhà có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với gã. Đó cũng không phải phát hiện đặc biệt gì, bởi vì đối với rất nhiều tên tâm thần biến thái, nhà là ngọn nguồn của tất cả tội ác, tổn thương, dục vọng, vui vẻ. Ô Diệu đã là con mồi cuối cùng quan trọng nhất của gã, như vậy "nơi vốn nên ở" này tất nhiên có liên quan đến nhà. Đó là chốn trở về, cũng là kết thúc."
Thẩm Thời Nhạn trầm ngâm mở miệng: "Nhưng mà sau khi nhận được thư của gã chúng tôi đã giới nghiêm, hơn nữa gần như tất cả nhà hàng, còn cả ngõ hẻm, những toà nhà cao tầng có thể thấy được mặt trời lặn, đều đã loại bỏ hết, nhưng không phát hiện ra gì."
Tôi xúc động, nói ra: "Không phải nhà tôi."
Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đều sững sờ, Đàm Giảo ngước đôi mắt yên tĩnh nhìn tôi: "A Ngộ nói đúng, không phải nhà người bị hại. Lần cuối cùng phạm tội, quyết đấu dập nồi dìm thuyền, gã sẽ về đâu?"
Tráng Ngư vỗ đùi: "Nhà của gã!"
Đàm Giảo gật đầu: "Đúng vậy!"
Tôi im lặng một lát: "Nhưng ngay cả thân phận của gã chúng ta cũng không rõ, làm sao biết được nhà gã ở đâu?"
Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn bản đồ: "Trước mắt còn không rõ. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thật ra là có cách đấy. Cảnh sát đã điều tra rõ rồi, Trần Tinh Kiến dẫn anh đến quán cà phê kia là sản nghiệp của gã, đương nhiên gã vốn cho rằng anh không thể trốn thoát, cho nên ra tay ở địa bàn của mình; còn cả tầng hầm gã nhốt anh cũng là một ngôi nhà trên danh nghĩa của gã. Vậy em thì sao, người kia làm sao biết được có một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở vùng ngoại thành trên núi ít người lui tới, lại còn nhanh chóng bỏ chạy như vậy. Em cũng là một trong những mục tiêu cuối cùng của gã, gã không mang em tới địa bàn của Trần Tinh Kiến mà mang tới đó, nó có ý nghĩa như thế nào?"
"Ý nghĩa... về nhà." Tôi chậm rãi nói, "Tức là khu vực như vậy cách nhà gã rất gần."
"Đúng vậy." Đàm Giảo nói, "Hơn nữa nếu như là vùng ngoại thành không phải càng dễ nhìn thấy mặt trời lặn nguyên vẹn, lộng lẫy sao?"
Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng tra trên máy tính một lát, ngẩng đầu nói: "Nơi gần đó chính xác có một thị trấn nhỏ, nhưng dân số cũng hơn một nghìn người. Tôi lập tức gọi cho lão Đinh."
Tuy vậy kết quả trao đổi của lão Đinh và Thẩm Thời Nhạn cũng không mấy lý tưởng. Một là bởi vì lúc trước chúng tôi cung cấp mấy khả năng đều không tìm được kẻ tình nghi; hai là lực lượng cảnh sát có hạn, họ cũng có phương hướng nghiên cứu phá án và bắt giam của riêng mình, Đàm Giảo suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán chủ quan, cho nên bọn họ không có khả năng phái lực lượng tới. Song lão Đinh cũng đồng ý ủng hộ thông báo cho cảnh sát địa phương nghiêm túc sàng lọc kẻ tình nghi.
Nhưng Đàm Giảo nghe xong chỉ lắc đầu: "Không được. Người kia lợi hại như vậy, nếu quả thật ở bên kia, sẽ càng cảnh giác hơn, có khả năng không tìm thấy bóng dáng của gã."