"Đàm Giảo nói rất đúng." Thẩm Thời Nhạn nói, "Dù anh tin hay không, cảnh sát hình sự chúng tôi đều có dự cảm và nắm chắc đối với một vụ án có thể phá được hay không đấy. Vụ án này... không giống như trí nhớ mơ hồ của tôi trong lịch sử, khi đó hành vi của bọn chúng gần như không có sơ hở, có lẽ vụ án này vĩnh viễn không phá được, trừ khi xuất hiện sự vô cùng ngẫu nhiên. Tôi nghĩ lão Đinh cũng là có cảm giác như vậy.
Nhưng hiện tại đã khác, hiện trường có rất nhiều đầu mối có thể tra được. Chúng ta dường như chỉ cách hung thủ một tấm vải mỏng. Vụ án này nhất định sẽ phá được, gã nhất định sẽ bị bắt."
"Tôi hiểu." Tôi nói. Thực ra không cần Thẩm Thời Nhạn giải thích, tôi cũng có cảm giác như vậy. Hiện tại gã đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, buộc phải đánh cược một lần. Tuy nhiên hiện tại là cuộc đua về thời gian, tôi nghĩ gã vô cùng rõ ràng về điều này.
"Nhưng chúng ta chỉ có thời gian ba ngày." Đàm Giảo nói ra lời tôi muốn nói, "Dù là trong ba ngày hay sau ba ngày đều là phá án. Tuy nhiên cơ hội sống còn của Ô Diệu chỉ có ba ngày này, chúng ta phải tìm được con bé trước đó."
Tất cả mọi người im lặng, chỉ có ngọn đèn thành phố chiếu vào cửa.
"Gã... nhất định sẽ làm như lời mình nói, trong ba ngày không giết Ô Diệu?"
Tráng Ngư do dự hỏi, "Sẽ không đùa bỡn chúng ta? Cố ý để cho chúng ta bận rộn?"
Đàm Giảo đáp: "Không biết. Như vậy gã sẽ nhận được niềm vui không đủ lớn, chỉ là trêu chọc nhỏ. Nhất định gã sẽ làm, là thất bại của chúng ta, là thất bại của kẻ thù gã, tôi và Ô Ngộ. Cho nên nhất định sẽ muốn nhìn thấy chúng tôi hoàn toàn thất bại, sau đó... lại giết chết Ô Diệu, trở thành chiến lợi phẩm của gã." Nói xong lời cuối cùng, giọng cô ấy nhỏ đi. Tôi cảm kích cô ấy với sự phân tích gần như tinh tế tâm lý hung thủ.
Thẩm Thời Nhạn nói: "Đàm Giảo nói rất có lý. Tôi cũng đồng ý."
Tráng Ngư: "Ừ."
Lúc này Đàm Giảo liếc tôi một cái. Cô ấy cũng không nói gì, nhưng tôi lại lập tức hiểu ý trong mắt cô ấy. Ánh mắt cô ấy bình tĩnh, kiên định. Phía sau ánh mắt trong suốt kia là tình ý nồng đậm không có cách nào hình dung bằng ngôn ngữ. Cô ấy đã quyết dịnh dốc hết toàn lực. Cô ấy chính là cô gái dũng cảm như vậy.
Đàm Giảo nói tiếp: "Nếu như kết hợp với thư gã để lại, cái gì là "nơi Ô Diệu vốn nên ở?"
Trong lòng tôi khẽ động, Đàm Giảo đưa bản phô-tô cho tôi. Dù đây đã là lần đọc thứ mấy, mấy hàng chữ ngắn ngủi kia vẫn khiến tôi nhìn mà giật mình.
"Chỉ có chúng ta biết đôi bên muốn gì."
"Cuối cùng cô bé vẫn ở trong tay tôi."
"Cô bé ở nơi vốn nên ở."
"Lúc mặt trời lặn tôi sẽ dẫn cô bé đi."
Trong lòng bàn tay nóng bừng, là Đàm Giảo cầm chặt tay tôi, cô ấy đứng bên cửa số, cụp mắt nhìn tôi: "A Ngộ, hãy nhìn em giúp anh tìm con bé trở lại."
Cô ấy như đang thề hoặc là như đang an ủi tôi. Tôi đưa tay sờ mặt cô ấy, "Cô gái ngốc." Cô ấy nói: "Em ngốc ở đâu chứ, có biết là em cũng rất hiểu về tâm lý tội phạm hay không, có biết kẻ dốt đặc là em đây đọc bao nhiêu tác phẩm vĩ đại không, nhờ bạn bè cho xem bao nhiêu hồ sơ không? Người này tiếc là ghi vẫn còn ít. Chỉ cần ghi nhiều sẽ càng lộ nhiều. Lúc ấy... anh để lại tờ giấy cho em, em gần như đã phân tích được ra một hình đáng mơ hồ rồi."
Cô ấy cầm lấy tờ giấy viết thư kia: "Vậy để em bêu xấu. Chỉ có chúng ta biết đôi bên muốn gì Cái này xác nhận phỏng đoán của em, gã biết rõ mục đích cuối cùng của chúng ta là giao nộp gã cho pháp luật, có lẽ gã cũng không biết tại sao dòng thời gian hỗn loạn, không rõ tại sao chúng ta lại chạm trán gã trong tương lai, nhưng gã biết chúng ta sẽ đến vì gã."