Trong lòng tôi chùng xuống, không kịp nâng cô gái, phản xạ có điều kiện né tránh, chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một cây gậy sắt nện vào vách tường bên cạnh.
Trần Tinh Kiến!
Trong nháy mắt tôi xoay người đánh về phía eo gã. Gã đã cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt sẵn có, trong tầng hầm lờ mờ lộ ra khuôn mặt dữ tợn lạnh như băng. Gã bị tôi ôm lấy, đụng vào tường, lập tức không thể động đậy, nhưng cây gậy sắt trong tay lại đập về phía tôi lần nữa. Tôi đành buông gã ra, lùi sang bên tránh né.
Chúng tôi đánh tay đôi.
Tuy trên tay gã có vũ khí, nhưng vì hành động ngu ngốc nên gậy sắt chỉ suýt chạm được vào đầu tôi mấy lần. Mặc dù gã không giành được ưu thế, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa quỷ dị, tâm trạng tôi chấn động.
Cuối cùng tôi đã tìm được khoảng trống, đấm thẳng vào ngực trái gã, gã bị đau sắc mặt trở nên khó coi, cây gậy sắt cũng lập tức rơi xuống, nhưng gã không phải là người đơn giản, đá thẳng vào bụng tôi, suýt chút nữa tôi đã ngồi ngây đơ người không đứng dậy được.
Cuối cùng tôi vẫn nhanh hơn gã, trong lúc gã xoay người nhặt gậy sắt tôi nhanh chóng ngồi dậy, đánh lên đầu gã, gã bị đánh đến đầu óc choáng váng, nhất thời lung lay, trong lòng tôi nảy sinh sự ác độc, nhấc người gã đụng vào tường hai cái, cuối cùng người gã cũng mền nhũn, tôi cũng thở hổn hển, giống như một cảnh sát ép sát gã lên tường, quát: "Súc sinh, lập tức bắt mày vào ngục giam!"
Nhuưng gã chả hề hoảng hốt chút nào, máu đầy cổ và mặt, lại cúi đầu xuống cười khanh khách.
Tôi hơi giật mình, chợt thấy không ổn, song đã không còn kịp rồi.
Tiếng gió và tiếng bước chân đồng thời tới gần, có một giọng nói khàn khàn vang lên đằng sau tôi: "Ô Ngộ, là chúng tao muốn tiễn mày đến địa ngục!"
Là gã, người thứ hai. Cuối cùng gã đã xuất hiện rồi.
Có thứ gì đó đập mạnh vào gáy tôi, tôi nhìn thấy Trần Tinh Kiến xoay người lộ ra nụ cười âm u. Sau đó gáy tôi bị đập thêm cái nữa, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Đã có một thời gian rất lâu, tôi không còn gặp giấc mơ đau khổ không ngừng lặp đi lặp lại.
Lúc này, cảnh trong mơ lại dường như lún càng sâu. Căn nhà bừa bãi, trước mặt tôi sụp đổ; tôi không ngừng tìm kiếm bóng dáng con bé trong đống đổ nát; lần lượt rời nhà đi đến cái tủ lạnh trong nhà hàng kia, nhìn thấy một thùng đầy máu, ngón tay mảnh khảnh của Ô Diệu trôi nổi...
Khi thì có lửa, khi thì có băng tuyết, cơ thể tôi không ngừng bị hành hạ, trong đầu hỗn loạn. Tôi lại nhìn thấy quá khứ và tương lai, những đoạn ngắn tan tác thành mảnh nhỏ. Nhìn thấy một mình tôi quỳ xuống trong núi tuyết, nhìn thấy lão Đinh ngồi sau đồn cảnh sát hút thuốc, đưa tay lau nước mắt dường như không hề tồn tại, nhìn thấy Đàm Giảo đi vào cửa hàng sửa chữa xe, khuôn mặt xinh đẹp khiến tâm can tôi đều nứt cả ra.
Còn cả khi chúng tôi ngồi trong cửa hàng, tôi nói với cô ấy, đừng rơi xuống cái hố của tôi. Qua một lát cô ấy cúi đầu nhìn tôi, trong đôi mắt kia chỉ có duy nhất mặt trời của tôi, có ánh sao tôi khát vọng, cô ấy nói: anh phải ở bên em.
Thuyền đang xoay tròn chìm xuống dưới hồ. Nhện bò qua, bầy chim bay liệng, có người nhe răng cười trong bóng tối, cuối cùng tiếng thét ầm ĩ chói tai làm kinh động đến màng nhĩ tôi.
"A Ngộ!"
Tôi vội vàng mở mắt ra, chỉ càm thấy đầu nặng như chì, tất cả đều tràn đầy sự ngọt ngọt đau đớn. Tôi thấy rõ hoàn cảnh của chính mình.
Đây là nơi nào?
Xem ra là một tầng hầm u ám, xung quanh tro bụi bay lên. Trên đỉnh đầu tôi có cửa sổ chắn bằng thanh sắt, ánh nắng vô cùng sáng ngời rợi vào từ nơi ấy.