Tôi hỏi: "Cần em đi cùng không?"
Ô Ngộ đáp: "Đội trưởng Đinh chỉ gọi mình anh, có lẽ có biến, em đi cũng không tiện. Ở nhà cũng an toàn hơn."
Tôi suy nghĩ quả thực mình đi cũng không giúp được gì, có lẽ bọn họ có phát hiện gì mới chăng? Gật đầu: "Vậy anh chú ý an toàn."
Ô Ngộ đưa tôi đến dưới nhà rồi đi. Tôi lấy chìa khoá mở cửa, phát hiện mẹ anh không có nhà, chắc là ra ngoài mua thức ăn. Mấy ngày nay Ô Diệu ngủ với mẹ anh, cửa phòng mở, xem ra cô bé còn chưa dậy.
Tôi khẽ khàng đi vào nhà, lại nghe thấy tiếng rên của cô bé. Tôi đi tới cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ô Diệu, em không sao chứ?"
Cả người con bé vùi trong chăn, tay vung lên mấy cái giữa không trung, như là muốn mở ra thứ gì đó. Sau đó lấy tay đè chặt đầu: "Không sao ạ... Đầu hơi đau, luôn cho rằng em đang nằm mơ."
Tôi đi vào, ngồi bên giường hỏi: "Mơ gì thế?"
Mặt cô bé hơi đỏ, tóc tai lộn xộn: "Em nói với chị nhé, thực sự rất kì quái, em nhìn thấy biển màu đỏ, sau đó em không ngừng bơi ở bên trong. Một mình em không bơi được đến điểm cuối, cũng không tìm thấy anh trai và mẹ, thật đáng sợ..."
Biển màu đỏ?
Trong lòng tôi thoáng run lên, đó là... gì thế? Lại nhìn mắt cô bé phát hiện còn có vệt nước mắt, chắc là lúc trong mơ vô cùng hoảng sợ bất lực.
Cảm thấy có dấu hiệu nào đó cách chúng tôi ngày càng gần. Từ khi chúng tôi tỉnh lại từ dòng thời gian này, cảm giác ấy đã bắt đầu rồi.
Tôi nói: "Đừng sợ, chị giúp em. Có muốn uống nước không?"
Cô bé lắc đầu, khí sắc xem ra không được tốt lắm, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng. Tôi sờ lên đầu cô bé, phát hiện hơi nóng.
"Em sốt à?"
Ô Diệu: "A... Không thể nào."
"Chị đưa em đến bệnh viện."
Cô bé lập tức nói: "Không cần đâu... chỉ là chút bệnh vặt đi viện làm gì, anh em mà biết sẽ chê em yếu ớt. Uống nước là được rồi."
"Vậy không được." Tôi hỏi: "Trong nhà có thuốc không?"
Cô bé đáp: "Hình như không có thuốc hạ sốt."
Tôi rót cốc nước ấm cho cô bé: "Vậy chị xuống nhà mua, em ngoan ngoãn nằm, chị sẽ nhanh chóng về."
Ai ngờ lần chia tay này là lần cuối tôi nhìn thấy Ô Diệu ở không gian này.
Ngày đó, tôi chỉ nhớ rõ mình lo lắng đi ra ngoài, vừa lo cho Ô Diệu mắc bệnh, vừa suy nghĩ xem tại sao hai gã kia lại đột nhiên biến mất. Trong lòng không có suy đoán nào. Đi đến nơi nào, đi ngang qua người nào cũng không để ý, chỉ không ngừng tìm kiếm hiệu thuốc.
Mặt trời đã lên cao, trên đường cũng nhiều người. Tôi mua thuốc ở một hiệu nhỏ, lúc trở về đi tắt qua đường nhỏ, chỉ lờ mờ nhớ rõ con đường tắt rất hẹp, vách tường màu xám.
Không nghĩ tới tôi đụng vào một người, vô thức nói: "Xin lỗi." Người nọ không cao không thấp, không béo không gầy, ăn mặc cũng rất bình thường.
"Không sao, Đàm Giảo." Gã nói.
Tôi đột nhiên khẽ giật mình, không chỉ vì sự vui vẻ chứa đựng trong giọng nói của gã.
Tôi hoang mang ngẩng đầu.
Trong nháy mắt cả người tôi rét run, muốn lùi lại nhưng đã không còn kịp.
Tôi nhìn xi-măng cục đá trên đường, cũng nhìn thấy vết bẩn trên tường. Gã đội chiếc mũ giống ngư dân, bóng dáng khuôn mặt mờ mờ không thấy rõ. Sau đó một bàn tay to che vào mặt tôi. Vào khoảnh khắc kia tôi chỉ cảm thấy cả mặt đều ngột ngạt, há miệng muốn cắn bàn tay gã, đồng thời ra sức đẩy gã ra ngoài.
Tuy vậy hoàn toàn vô dụng, gã từ phía sau bắt được tôi, cả người tôi tựa như rơi vào trong một cái lưới to. Tôi bị gã kéo về sau, nhìn thấy hai chân giãy dụa giữa không trung.
Tôi vô cùng sợ, trong lúc đó có cảm giác kì quái, trong đầu, trong lỗ tai trống rỗng, giống như lúc này người đang giãy dụa là người khác chứ không phải mình.
Nước mắt tôi rơi xuống.
Gã dường như phát hiện, hạ giọng ghé sát vào bên tai tôi: "Bảo bối, đừng sợ! Tôi mang cô đi nơi thoải mái, mang cô đi bay..."
Trong lúc đó tôi có cảm giác nghẹt thở, dù mũi rõ ràng không hề bị che. Sự sợ hãi lên đến tột đỉnh, như thể dưới ánh mặt trời toát ra mạch nước ngầm màu đen, bỗng chốc nuốt chửng lấy tôi.
Có thứ gì đó nện vào đầu, mắt tôi nổ đom đóm, cảm thấy đầu từ từ chảy ra chất lỏng tanh tanh ẩm ướt. Sau đó mắt cũng bị bịt kín, không nhìn thấy gì nữa.
Bọn chúng thấy được tôi ở đâu?
Không tấn công Trần Ninh Mông.
Bởi vì mục tiêu săn bắn thay đổi.
Lịch sử thay đổi rồi.