Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 214: (¯`•._) Ô Ngộ (26.5)






Chúng tôi lặng lẽ ôm nhau một lát, cô ấy tựa vào ghế ngủ thiếp đi, tôi hỏi cảnh sát mượn chăn đắp cho cô ấy, sau đó đi ra ngoài hành lang hút thuốc.

Ánh sao lấp lánh phía chân trời, đèn đuốc dưới văn phòng sáng trưng, bọn họ có lẽ vẫn còn đang bàn bạc. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cảnh sát, chí có bọn họ ra tay mới có thể bắt được sát thủ liên hoàn.

Không bao lâu thì một người đi lên, đúng là lão Đinh.

Tôi hút thuốc, yên tĩnh nhìn ông tới gần. Vẻ mặt ông bình thản, cầm điếu thuốc, dừng bước bên tôi.

Hai chúng tôi im lặng trong chốc lát.


Lão Đinh nói: "Còn chưa tìm được người tài xế taxi kia."

Tôi không đáp.

Ông nói tiếp: "Nhưng bạn gái cậu nhìn thấy tài liệu và tên của mấy cô gái, chúng tôi đã thăm dò đối chiếu hai người. Kể cả người cô ấy nói ngày mai sẽ bị sát hại.”

Trong lòng tôi khẽ động, không chắc ông đang nghĩ gì, chỉ nói: "Vậy thì thật tốt quá."

Lão Đinh rít một ngụm thuốc: "Tôi đã quyết định đêm mai hành động. Mai phục tại con đường Trần Ninh Mông về nhà. Nếu bọn chúng thực sự xuất hiện, sẽ bắt về Cục, triệt để tra khảo ngọn nguồn."

Trong lòng tôi như có thứ gì đó khẽ rung động bay lên, một lát sau chầm chậm chìm xuống, không thể nào ngăn cản được sự kích động, nhưng tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía xa.

Lão Đinh lại thoáng cười: "Nghe thấy tôi đưa ra quyết định này, có phải hai người rất vui không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn ông, chạm vào ánh sáng trong mắt ông, tôi nói: "Đúng vậy. Tôi nằm mơ cũng muốn bắt được hai người kia."

Lão Đinh không nói gì, hít mấy hơi thuốc, nói tiếp: "Ô Ngộ, người Tô Châu, học tập ở Bắc Kinh, thạc sĩ đại học nổi tiếng, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không? Cảm giác hơi quen mắt?"

Tôi khẽ giật mình.


Ông hỏi: có phải đã gặp ở đâu rồi không?

Là trong tương lại.

Phải chăng lão Đinh cũng có cảm giác mơ hồ đối với tương lai? Ông cũng chịu sự ảnh hưởng của dòng thời gian?

Giới hạn giữa quá khứ và tương lại có lẽ thật sự đang quấy nhiễu lấy nhau, thế giới và con người xung quanh tôi và Đàm Giảo.

Trong lúc mơ hồ, tôi vẫn cảm thấy mình còn bỏ sót điều gì đó.

Sau đó khi tôi nghĩ lại mới phát hiện đêm đó chúng tôi thực sự quá muốn bắt bọn họ, cho nên có chút dấu hiệu vô cùng rõ ràng đã bị chúng tôi bỏ qua. Chúng tôi quá khát vọng ra tay, muốn chiếm thế chủ động.

Đối mặt với sự nghi ngờ của lão Đinh, tôi nói: "Tôi là người Tô Châu, có lẽ trước kia đã từng gặp ở nơi nào đó rồi."

Ông dường như cũng hiểu được chỉ có giải thích này mới hợp lý, khẽ gật đầu. Một lát sau, đột nhiên lại nói: "Lời khai của bạn gái cậu có một đống lỗ thủng, biết không?"

Tôi chấn động, rồi lại có cảm giác đã đoán được trước, nhìn ông nói: "Tôi không hiểu chú nói gì."

Lão Đinh lại thoáng cười: "Cậu hiểu đấy. Hai cô cậu đều là người thông minh, cậu còn là thạc sĩ, sẽ càng thông minh hơn. Người đọc sách đều thông minh đến mức khiến những con người thô kệch như chúng tôi ghen ghét. Những cảnh sát khác có lẽ không hiểu, bởi vì lời khai của bạn gái cậu quá cụ thể, chân thật. Những thứ đó khiến người ta cảm thấy tuyệt đối chân thật, không phải bịa ra..."


Tôi hỏi: "Vậy chú còn nói có lỗ thủng gì?"

Lão Đinh bí hiểm nói: "Lỗ thủng lớn nhất là quá hoàn mỹ, trùng hợp. Tất cả đều quá giống như thật. Cô ấy mới đến Tô Châu mấy ngày đã bị kẻ tình nghi theo dõi. Đã thế còn chú ý tới chiều cao, đặc điểm của kẻ tình nghi, nhớ kĩ mỗi câu nói, vậy mà lại may mắn trốn thoát. Tuy không nhớ rõ địa chỉ cụ thể, thực sự chỉ đưa ra được phạm vi đại khái, nhưng lại bắt gặp được tư liệu của nạn nhân về sau. Quả thực... tất cả đầy đủ hoàn mỹ, chỉ còn chờ cơ hội, thiếu chút nữa để cho chúng tôi bắt người thôi."

Lòng tôi từ từ trầm xuống: "Chú đã không tin, tại sao còn nói ngày mai muốn ra tay bắt người?"

Lão Đinh rít một ngụm khói: "Đừng nóng, chàng trai, tôi còn chưa nói xong. Dù những điều cô cậu nói có thể hơi khó tin, nhưng tôi lại tin sự tồn tại của hai gã sát thủ kia rất có thể là thật, những thứ kia bạn gái cậu không bịa ra được. Hai cô cậu là thanh niên tốt, cũng không cần phải đến bịa đặt lừa gạt cảnh sát, gây phiền phức đúng không?

Tuy không biết hai người còn che giấu gì, nhưng tôi tin vào mắt nhìn người của mình. Đôi mắt hai người đều bình thản sạch sẽ, đáng tin tưởng. Giống như cậu thậm chí mới quen đã cho tôi cảm giác thân thiết. Cho nên tôi bằng lòng mạo hiểm như vậy.

Còn có nguyên nhân này, chúng tôi đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, nhiều khi hiểu rõ trực giác còn quan trọng hơn so với phán đoán. Nói ra thì buồn cười, cũng không sợ nói với cậu điều này, tôi có cảm giác kì quái, vô cùng mãnh liệt, cảm thấy ngày mai nhất định phải đi, Nếu như không đi, tôi quả thực đứng ngồi không yên, sau này nhất định sẽ hối hận đến chết.

Nếu như hai tên súc sinh kia thực sự tồn tại, tôi nhất định phải bắt được bọn chúng. Dù dùng hết nửa đời sau cũng phải bắt được. Bởi vì tôi là cảnh sát hình sự."