Đàm Giảo nói xong cũng cúi đầu xuống, biết rõ cô ấy nói dối, trong lòng tôi đột nhiên lạnh buốt. Tôi biết đó là cô ấy phỏng đoán và tưởng tượng, suy luận đối với hung thủ và hiện trường xảy ra vụ án.
Trong mắt lão Đinh lần đầu tiên hiện lên chút ánh sáng. Bởi vì Đàm Giảo giả vờ vô tình nói ra những lời này, có lẽ là những chi tiết manh mối vô cùng quan trọng.
"Còn gì nữa không?" Lão Đinh vội hỏi: "Bọn họ còn nói gì, làm gì, suy nghĩ cẩn thận xem, cô gái."
Đàm Giảo lại làm ra vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì khác ư?" Như là không biết trả lời thế nào.
Lão Đinh lập tức thay đổi cách hỏi cụ thể hơn: "Chỗ kia như thế nào? Cô còn nhớ nó ở đâu không?"
Đàm Giảo đáp: "Không biết, lúc tôi trốn trời còn chưa sáng, tôi sợ trối chết chạy thật lâu, mới gặp được chiếc taxi, gọi xe đi tìm Ô Ngộ."
Tôi lập tức nói: "Tôi tìm cô ấy cả đêm, lúc hừng đông vừa vặn về nhà nhìn thấy cô ấy chưa về, ai ngờ lại thấy cô ấy. Tôi hỏi tài xế, nói là xe chạy trên đường Bình An, nhưng hôm đó chúng tôi... không có lấy hoá đơn taxi."
Nhà Trần Tinh Kiến ở ngay gần đường Bình An. Mỗi câu nói của chúng tôi đều có dự tính cả.
Lão Đinh lập tức quay đầu nói với người cảnh sát hình sự trẻ tuổi: "Lập tức đi đến công ty taxi điều tra, từ đường Bình An buổi sáng hôm đó đến... địa chỉ nhà cậu?"
Tôi báo ra địa chỉ.
Đàm Giảo còn nói thêm: "Tôi ở đó cả một buổi tối. Một người khác luôn đứng rất xa, không thấy rõ dáng vẻ, nhưng gã từng nói qua mấy câu..."
Lão Đinh lập tức hỏi: "Nói gì?" Tôi cũng nhìn về phía Đàm Giảo.
Cô ấy nói: "Gã nói... gã nói người anh em, đừng gấp, từ từ sẽ đến, nhìn cô ta vừa cầu xin vừa kêu thảm thiết là chơi vui nhất. Lúc đó nhớ xem ánh mắt của cô ta, khi đó đôi mắt nhất định là đẹp nhất đấy.
Gã nói: chúng ta không phải đang hại cô ta, mà là đang giúp cô ta, cũng là tự giúp lấy chúng ta, cậu hiểu không?
Gã còn nói: cuối cùng đã bắt đầu, ngày mai, bắt đầu từ cô ta, cảnh sát không bắt được chúng ta đâu. Chúng ta dựa theo cách làm của một số cao thủ trong lịch sử, lưu loát một chút, cảnh sát không sờ nổi cái rắm đâu. Chờ khi bọn họ lấy được tinh thần, chúng ta đã rời khỏi Tô Châu mang theo vật kỷ niệm rồi.
Gã là tên điên. Hai người bọn chúng tuyệt đối là tên điên, biến thái. Đội trưởng Đinh, các ông nhất định phải bắt bọn chúng về trừng trị, không để cho làm hại những cô gái khác."
Sau đó Đàm Giảo còn "nhớ lại" ở chỗ đó "mắt thấy" một tờ giấy đầy tên, cùng một số ảnh chụp. Tên thì đã xác định, còn những ảnh kia chụp rất khéo, "chụp được" công việc, hoàn cảnh sinh hoạt của mấy người bị hại trong tương lai. Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt lão Đinh, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, nhanh chóng dặn dò cấp dưới đi làm gì đó.
Sau đó ông nói với chúng tôi: "Hai người qua phòng nghỉ chờ một chút, chúng tôi cần họp thảo luận tình hình này."
Đêm đã khuya, trong phòng nghỉ không có camera, cũng không có máy ghi âm, không có ai hết. Tôi và Đàm Giảo ngồi một lát, cô ấy thấp giọng hỏi: "Bọn họ sẽ tin tưởng chúng ta chứ?"
Tôi đáp: "Sẽ."
Cô ấy lập tức lộ vẻ vui mừng: "Em biểu hiện tốt vậy sao?"
Tôi mỉm cười: "Đây chỉ là một phương diện. Nhiều khi người phán đoán người sẽ dựa vào bối cảnh. Em là tác giả nổi tiếng, anh học thạc sĩ, hoàn cảnh trong sạch, chúng ta không có lý do gì nói dối. Cho nên dù chuyện này đột ngột còn rất kinh hãi, nhưng ít nhất bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc."
Đàm Giảo tựa vào vai tôi: "Anh luôn lý trí tỉnh tảo như vậy sao?"
Tôi nói: "Không phải."
Cô ấy mỉm cười: "Em cũng hiểu lần này có thể bắt được bọn họ rồi."
"Cảm ơn em." Tôi khẽ nói.
Cô ấy nhắm mắt lại, như là đã hết sức: "Không cần cảm ơn. Nhớ kỹ từ nay về sau trong cuộc đời của anh, thái dương thần quân vĩnh viễn ở cạnh anh."