Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 198: (¯`•._) Đàm Giảo (25.2)






Kết quả sự thật chứng minh, không thể dựng cờ quá sớm. Vừa mới nhắn tin cho Ô Ngộ không bao lâu thì thấy Tráng Ngư từ cửa sáng ngời đi vào. Ngược sáng nên không thấy rõ mặt cô ấy, nhưng khiến cho người ta có cảm giác không giống với lúc trước. Trong phòng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy đường cong mảnh mai và mái tóc dài rối tung, cô ấy cầm lấy bộ quần áo vắt lên vai, sau đó nói với tôi bằng giọng rất thấp bình tĩnh: "Cô ngủ trước đi, tôi đi tâm sự với Thời Nhạn."

Tôi: "Mợ nó, hơn nửa đêm rồi các người muốn làm gì?"

Cô ấy im lặng một lúc, thoáng cười, nói: "Ai biết được."

Đã gần mười hai giờ đêm, tôi xuống đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Ô Ngộ mặc áo phông bên ngoài khoác thêm áo sơ mi, tựa bên cột hút thuốc lá. Tôi đi qua, anh vươn tay ôm tôi vào lòng.


Tôi vùi mặt thật sâu vào ngực anh, hít mấy hơi mới có cảm giác mình không bị thua bởi Tráng Ngư... ha ha.

Tôi nói thầm: "Tráng Ngư quá trọng sắc khinh bạn rồi."

Ô Ngộ xoa mặt tôi: "Vậy tại sao em không học theo cô ấy?"

Tôi nói: "Đúng thế, sau này em sẽ vượt xa cô ấy."

Anh mỉm cười: “Tốt.”

Chúng tôi đi về nhà anh, tôi hỏi: “Vậy em trở về ngủ chỗ nào đây? Ô Diệu ngủ rồi, liệu có đánh thức con bé không?”

Vẻ mặt Ô Ngộ vô cùng bình tĩnh: "Mỗi ngày con bé vốn ngủ muộn, vừa rồi lúc anh đi ra ngoài đã bảo con bé ra phòng khách ngủ rồi."

Tôi không nhịn được cười: "Nếu em là Ô Diệu, chắc chắn sẽ không cần người anh trai như anh."


Hai bọn tôi yên lặng đi trong đêm tối về nhà. Khi đó trời tối đen, gió mát mẻ, trên đường gần như không có người, nhưng trong lòng tôi rất bình thản, cũng rất vui vẻ. Bạn bè ở bên ủng hộ, họ cũng rất hạnh phúc, anh cũng ở bên tôi, dù chưa biết tương lai ra sao, nhưng đời người không ngừng vui vẻ.

Ngày 30 tháng 7 đến rồi.

Suy nghĩ cẩn thận, không biết tôi và Ô Ngộ đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần, cũng từng chạm trán rất nhiều tên tội phạm. Song buổi tối ngày 30 tháng 7 năm 2016 lại khiến tôi suốt đời khó quên.

Không chỉ là vì tội phạm tâm ngoan thủ lạt, cáo giá, ngoài dự đoán của mọi người.

Bởi vì từ sau đêm đó, tôi đã thua thiệt Tráng Ngư một nhân tình rất lớn. Đời này không có cách nào nói rõ được.

Trong đêm đó, chúng tôi sớm mai phục theo kế hoạch. Tôi và Ô Ngộ vẫn như cũ trốn trong một phòng học bên đường. Đang là nghỉ hè, lại là cơ sở mới xây, trong trường học chả có bóng người. Thẩm Thời Nhạn mai phục bên cửa xe ra vào gần công trường.

Tôi biết dù sao Tráng Ngư cũng chưa từng tiếp xúc với tội phạm nên không hi vọng cô ấy mạo hiểm. Cho nên khi Thẩm Thời Nhạn đề nghị Tráng Ngư ở lại trong xe theo dõi, từ đó giúp điều chỉnh, tôi ra sức đồng ý. Tráng Ngư có lẽ cũng tự giải thích việc này trở thành "tổng chỉ huy", hơn nữa tối qua rất có thể cô ấy đã thất thân nên hôm nay tâm trạng vẫn còn nhộn nhạo, chỉ hai ba câu nói Thẩm Thời Nhạn đã thuyết phục được cô ấy.

Sau khi vào đêm, nhiệt độ trở nên mát hơn. Tôi và Ô Ngộ nấp sau một cửa gỗ trong phòng học đen kịt, xem như lặp lại chiêu cũ.

Tuy nhiên lần này chúng tôi đã thống nhất kế sách, tuyệt đối không tuỳ tiện ra tay, thu thập chứng cứ trước đã, như vậy cũng an toàn hơn.


Thời gian còn sớm, tôi nói: "Nếu em là gã, lần này chắc chắn sẽ chịu đả kích nặng nề, tại sao những người này lại biết được kế hoạch gây án trong lòng ta. Chúng ta cũng đã chiếm ưu thế tâm lý."

Ô Ngộ khẽ cười: "Lần này địa điểm gã gây án càng lớn gan điên cuồng hơn, còn là đường thẳng, anh xem gã còn trốn chỗ nào?"

Tâm trạng tôi nóng lên, dáng vẻ khí phách lạnh lùng như vậy của Ô Ngộ cũng khiến tôi mãn nguyện: "Gã không có cách nào trốn được đâu. Số phận của Ô Diệu có thể thay đổi, sẽ có một tương lai yên ổn hạnh phúc, còn cả một đời người."

Ô Ngộ im lặng, nhưng tôi biết rõ lòng anh cũng không hè bình tĩnh. Tôi nghĩ nếu như tối nay có thể trở thành sự thật, tổn thương trong lòng người đàn ông này sẽ hoàn toàn trị hết. Anh từng lưu lạc một năm sẽ tìm được về chính mình.