Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 191: (¯`•._) Đàm Giảo (24.3)






Lần đầu tiên chúng tôi đã đánh giá thấp ý chí và khả năng ứng biến của gã kia, gã vốn giống như dã thú, cho dù đối mặt với sự đuổi bắt của nhiều người cũng không sợ hãi. Cho nên lần này chúng tôi phải cẩn thận chu toàn hơn. Song chúng tôi vẫn có ưu thế, bởi vì gã không thể biết được chúng tôi sẽ lại ngồi ở địa điểm tiếp theo gã gây án, đánh úp.

Hơn nữa chúng tôi càng cần sự hỗ trợ mạnh mẽ và chuyên nghiệp hơn.

Nhắc tới lúc muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thời Nhạn, trong lòng tôi còn hơi bất an. Tuy ở vụ nhà họ Trần, anh ấy chỉ dựa vào mấy câu của tôi đã đến Lịch Huyện điều tra, hơn nữa còn quyết đoán xuất đội, nhưng lần này vụ án lớn hơn, đã thế tôi còn từ chối người thẳng nam này không lâu.

Trong lòng tôi hơi do dự, ngày đó không phải là Tráng Ngư đến chỗ Thẩm Thời Nhạn lấy tư liệu sáng tác cho tôi sao? Đã đến Tô Châu nhiều ngày, quên hỏi Tráng Ngư tình hình thế nào rồi. Vì thế tôi quyết định không tìm Thẩm Thời Nhạn mà gọi cho Tráng Ngư nữ thần của anh ấy.


Bên phía Tráng Ngư nhiều lần tôi gọi điện không phải nghe thấy tiếng trò chơi chém giết thì là tiếng ồn trong quán ăn, lần này lại khá yên tĩnh, nhưng còn có tiếng nhạc phát ra bên ngoài.

Tôi hỏi: "Ngư à, đang làm gì thế?"

Giọng nói của Tráng Ngư vô cùng bình thản: "Không làm gì hết."

Tôi đã nghe ra sự không đúng: "Cô... đang ở với ai đấy?"

Giọng cô ấy vẫn thản nhiên: "À, tôi đang ở bên Thời Nhạn."

Thời Nhạn... cách xưng hô này quanh quẩn trong đầu tôi mấy vòng, đột nhiên có cảm giác đầu đầy vạch đen.

"Hai người đang..." Tôi lại hỏi.


Tráng Ngư nhả từng chữ: "À, chúng tôi đang hẹn hò lần thứ tư."

Ngay sau đó bên đầu kia mơ hồ truyền đến giọng nói trầm thấp bình thản của Thời Nhạn: "Hiểu Ngư, điện thoại của bạn à?"

Trong lúc đó tôi đột nhiên không biết nên vui cho Tráng Ngư hay là khổ sở. Bởi vì ngày ấy khi đi năm sáu vòng trong sân trường, tôi đã nói tất cả sự thật một lần với cô ấy, nhưng không đề cập khúc mắc giữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn. Cô ấy ngoài khiếp sợ ra, còn xen lẫn lo lắng và hưng phấn, nói cần phải có khoảng thời gian để tiêu hoá. Dựa vào tình bạn sâu sắc của chúng tôi, vẫn còn cần phải giải thích lại từ đầu đủ loại chuyện cô ấy đã quên sau đó, hơn nữa còn là giữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn.

Tuy vậy khi gặp lại nhau lần nữa, bọn họ lại vẫn ở bên nhau. Đã vậy lần này dường như so với trước, à không so với mỗi một lần trước lại càng thuận lợi, bình thường, xâm nhập.

"Có chuyện gì vậy?" Tráng Ngư hỏi.

"À..." Thế nhưng tôi không thể mở miệng được. Bởi vì tôi quen cảnh sát lợi hại tốt bụng cũng chỉ có mình Thẩm Thời Nhạn. Bây giờ có thể nhờ được sự giúp đỡ của Thẩm Thời Nhạn cũng chỉ có Tráng Ngư.

Tôi nói qua một lần mọi chuyện với Tráng Ngư, sau đó nói: "Cho nên... chúng tôi muốn nhờ Thẩm Thời Nhạn giúp đỡ, bởi vì không có cách nào nói với cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không tin. Nhưng mà chúng tôi nhất định phải bắt được gã, không thể để các cô gái vô tội bị hại nữa. Ngư à, có lẽ cô sẽ không dám tin chuyện tôi nói, nhưng xin cô hãy tin tôi. Tôi lấy..." Tôi hạ giọng, "Lấy hạnh phúc cả đời của mình đảm bảo, nếu như nói sai thì sẽ cả đời làm cún độc thân."


Ô Ngộ liếc tôi, rõ ràng đã nghe thấy, nhưng không nói gì.

Tráng Ngư ở đầu bên kia im lặng. Vì thế tôi lại nghe thấy được tiếng "Thời Nhạn", tôi thề chưa từng nghe thấy anh ấy nói chuyện dịu dàng như vậy, dù lúc chúng tôi xem mặt, giọng nói cũng không phong phú từ tính như thế. Anh ấy lại hỏi: "Hiểu Ngu, sao thế? Có chuyện gì vậy?"

Tráng Ngư khẽ ho một tiếng: "Được, tôi biết rồi. Chờ tin tức của tôi."

Tôi lập tức nói: "Được, nói với con sói kia đi."

Tráng Ngư mỉm cười, thấp giọng: "Còn quên chưa cảm ơn cô, đại thần của tôi đã giới thiệu anh ấy cho tôi."