Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 174: (¯`•._) Đàm Giảo (22.5)






Cảnh đêm dần sâu, thành cổ xa xa, ánh đèn sáng rực. Khu dân cư nằm bên lưng chừng núi cũng vô cùng yên tĩnh. Có cơn gió nhẹ khẽ thổi qua hàng cây hai bên đường, Ô Ngộ đang chầm chậm lái chiếc xe mini cam của tôi.

Khi đi ngang qua nhà hàng, tốc độ xe đột nhiên chậm dần, Ô Ngộ ngẩng đầu nhìn. Tôi lập tức có phản ứng, đây là vị trí tiệm sửa xe từng nằm đó.

Không, vị trí tương lai. Bây giờ còn chưa khai trương, Tiểu Hoa, chủ tiệm, còn cả những người thợ từng trêu ghẹo chúng tôi hiện tại cũng không biết đang ở đâu.

Song dù hiện tại bọn họ gặp Ô Ngộ cũng sẽ cảm thấy vĩnh viễn không phải là cùng một loại người với bọn họ.


Bởi vì hiện tại anh vẫn còn ở trên đám mây, nhưng tôi biết rõ lòng anh đã cách tôi rất gần khi chúng tôi dừng chân trong lòng đất thần bí kia.

Xe tăng tốc, chúng tôi rời đi.

Ô Ngộ đã tới nhà tôi một lần, anh rất nhớ đường, quen thuộc đỗ xe trong bãi. Hai bọn tôi đi lên thang máy.

"Em để cho Tráng Ngư cầm tài liệu đến chỗ Thẩm Thời Nhạn, có thích hợp không?" Anh hỏi.

"Không sao." Tôi nói, "Hai người bọn họ mới thực sự là có duyên. Tuy bọn họ lần lượt quên đi, nhưng anh xem ánh mắt Tráng Ngư ấy, khi em nói Thẩm Thời Nhạn là dạng con sói nghe lời, cô ấy rõ ràng có hứng thú, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi. Nhưng mà..." Tôi dừng lại một chút, nhớ tới lần đầu tiên Tráng Ngư cố ý đi trêu chọc Thẩm Thời Nhạn, cuộc đối thoại của chúng tôi. Tại sao tôi cảm thấy mỗi lần bị tổn thương đều là Ngư của tôi thế này?

Nghĩ vậy trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.

"Tác giả bọn em đều ví von đàn ông như vậy sao?" Ô Ngộ hỏi.

Tôi hơi xấu hổ, dù sao lúc tôi nói chuyện với Tráng Ngư đều là không giữ chút mặt mũi nào. Tôi ừ một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Ô Ngộ đi đằng sau tôi hỏi: "Vậy anh thì sao?"


"Anh?" Tôi móc chìa khoá ra mở cửa, "Anh đã từng là... À không, anh tương lai, đó cũng là một con sói người gặp người thích, nhưng bây giờ là thượng khách sống an nhàn sung sướng..."

Không nói được thêm nữa, cảm giác trên cổ nóng lên, là Ô Ngộ hôn một cái. Tay của anh cũng trượt đến lưng tôi: "Nói lại lần nữa xem?"

Tôi không dám nói nữa, mở cửa né tránh ngực anh.

Đêm hè Đại Ly vô cùng mát mẻ chiều lòng người. Sau khi vào nhà, tôi kéo rèm phòng khách ra, sao sáng hiện lên đầy trời, chiếu rọi mặt đất cũng với ánh đèn.

"Anh ngủ phòng dành cho khách nhé." Tôi nói, "Hôm nay em đã thay đổi giường đệm sạch sẽ rồi."

Ô Ngộ im lặng, xem ra bôn ba một ngày đã khiến anh mệt mỏi, tựa ở ghế sa lon, va li ném ở dưới chân. Tôi nhìn thấy mà đau lòng, cầm chai nước đưa cho anh. Anh mở ra uống, tôi ngồi bên cạnh, anh đặt một tay lên vai tôi, chầm chậm vuốt ve.

"Chuyến bay vào tám giờ sáng mai." Tôi nói, "Sáu giờ chúng ta ra khỏi nhà nhé?"

"Ừ."


Tôi hơi do dự: "Vậy đến lúc đó anh giới thiệu với mẹ và em gái anh về em như thế nào?"

Trong mắt anh hiện lên niềm vui: "Còn có thể thế nào? Con dâu, chị dâu tương lai."

Tôi hoảng hốt, nhưng lại hơi ngượng ngùng, vì thế chỉ gật đầu: "Tuỳ anh. Đã muộn rồi, tắm sớm một chút rồi đi ngủ."

"Em tắm trước đi." Anh nói.

Tôi nói: "Không cần. Trong phòng ngủ em có nhà tắm. Khăn mặt sạch em đã chuẩn bị cho anh rồi."

Không biết anh đang nghĩ gì, không đáp lại.