Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 173: (¯`•._) Đàm Giảo (22.4)






Tráng Ngư liếc tôi, nhìn về phía Ô Ngộ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ mặt mỗi lần gặp anh lần đầu, căng thẳng, mờ ám, hoảng sợ, hóng chuyện, giả vờ bình tĩnh... Tôi nhịn cười, kéo tay Ô Ngộ, thực hiện điều Tráng Ngư một năm sau chờ mong: "Ngư à, đây là bạn trai tôi."

Tráng Ngư sửng sốt khoảng mấy giây, cuối cùng thốt ra hai từ: "Mợ nó."

Chạng vạng tối ánh sáng bao phủ quán cà phê, chúng tôi ngồi gần cửa sổ, Ô Ngộ ngồi bên cạnh tôi, tâm trạng Tráng Ngư vô cùng kích động nhưng ngoài mặt bình tĩnh ngồi đối diện chúng tôi. Còn tôi luôn cúi đầu, nhưng vẫn nhìn cây cỏ mọc ngoài cửa sổ.

Mấy lần trước tôi còn có thể nói những lời dễ nghe với Tráng Ngư về thời gian đảo ngược và ngọn nguồn đứt gãy cũng như ký ức mất đi, thì đến nay tựa như đã không còn quan trọng để kể. Bởi vì cô ấy và những người khác sẽ lại quên chúng tôi, tôi sẽ lại trở thành một bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ cô ấy.

Cho nên lúc này dù ngồi đối diện cô ấy, tôi cũng vô cùng nhớ cô ấy. Vì thế tôi nói: "Tráng Ngư, tuỳ tiện đi, ăn gì cứ gọi, chúng tôi mời khách. Bởi vì cô là người bạn thân nhất."

Ô Ngộ nghe vậy chỉ khẽ cầm chặt tay tôi.


Tráng Ngư im lặng một lúc, ngước mắt liếc hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi, nói: "Đương nhiên tôi sẽ thoải mái ăn. Đừng có khoe ân ái như vậy. Hai người bắt nạt cún độc thân."

Tôi: "..."

Tôi nói về hòm cấp cứu của Ô Ngộ, rồi cả yêu cầu của chúng tôi cho cô ấy: "Ở trường Thanh Đại tại Bắc Kinh có một giáo sư tên Trần Lương Kiệt, quê ở ngay Lịch Huyện Đại Ly... Ngư, chúng tôi muốn nhờ cô trước tháng một năm sau nhất định phải nghĩ cách đem cái hòm này lên tầng nhà họ Trần, hơn nữa không để cho bọn họ phát hiện."

Lần này đến lượt Tráng Ngư: "..."

Ô Ngộ lên tiếng: "Tráng Ngư, xin nhờ cô."

Tráng Ngư nghiêng mắt liếc anh, dáng vẻ tôi và anh rất thân quen sao? Lại nhìn chằm chằm tôi, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng cô ấy ăn sạch bánh trước mặt, hỏi: "Vô cùng quan trọng sao?"

Tôi gật đầu: "Vô cùng quan trọng. Nếu như không làm được thì tôi và Ô Ngộ không sống được."

Tráng Ngư trừng lớn mắt, lại im lặng một lúc: "Được rồi, tôi nhất định sẽ làm được vì cô. Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên (*). Nếu không làm cún độc thân cả đời!"

(*)Quân tử nói một lời như ngựa hay bị một roi

Tôi và Ô Ngộ mỉm cười.

Tôi không biết sau đó Tráng Ngư nghĩ được cách gì, nhưng lúc này chúng tôi quả thực biết rõ cô ấy làm được. Tuy sau đó không biết nguyên nhân tại sao điện thoại vệ tinh bị hỏng. Tôi thực lòng chúc phúc cô ấy sẽ không phải làm cún độc thân cả đời.


Ăn xong, tôi kéo tay Tráng Ngư đi dạo trong sân trường, Ô Ngộ đi sau chúng tôi. Tráng Ngư có lẽ cũng là người nổi tiếng, trên đường đi có không ít người nhìn chúng tôi, cũng có người nhìn Ô Ngộ.

Tráng Ngư nhỏ giọng nói với tôi: "Này thành thật khai báo, cô qua lại với bạn trai từ khi nào? Tháng trước khi lên thuyền rõ ràng vẫn là cún độc thân."

Trong lòng tôi khẽ dao động, chậm rì rì nói: "Đây là câu chuyện rất dài, muốn nghe sao?"

Tráng Ngư: "Bà đây không quen dáng vẻ của cô rõ ràng không nhịn được muốn nói còn thích thừa nước đục thả câu."

Tôi bật cười.

Tôi hỏi cô ấy: "Anh ấy đẹp trai không?"

Tráng Ngư đáp: "Khách quan mà nói là anh chàng đẹp trai không cô gái nào không chọn. Nhưng hơi lệch với thẩm mỹ của tôi, cô biết đấy tôi thích cảm giác sói con nghe lời cơ."

Sói con nghe lời.... Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ đây là loại hình của Thẩm Thời Nhạn sao?

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, còn cả đèn đường yên tĩnh trong sân trường, tôi nói: "Ngư à, thật ra khi tôi gặp anh ấy không phải như thế. Đẹp trai hơn nhiều so với hiện tại, có mùi vị đàn ông hơn, cơ bụng tám múi, cầm cờ lê, mặc áo ba lỗ, cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó. Nhưng hiện tại, aiz..."

Ô Ngộ ở đằng sau đột nhiên lên tiếng: "Giảo Giảo, anh nghe thấy hết đấy."

Đi vòng vo mấy vòng trong sân trường, cuối cùng lúc Tráng Ngư nói ba vòng rồi thì di động của tôi vang lên.


Lúc đầu tôi không để ý, cầm di động, còn chưa kịp phản ứng.

Người gửi tin nhắn: Thẩm Thời Nhạn.

"Chào cô Đàm Giảo, trước đó cô muốn tư liệu về hồ sơ tham khảo, tôi đã xin được. Tiện thể gửi cho cô. Chúc tốt lành."

Tôi: "..."

Dùng từ gọn gàng, tuyệt đối không có chút mập mờ dây dưa.

Đấy chính là khoảng thời gian tôi xem mắt Thẩm Thời Nhạn không lâu, không nghĩ tới anh ấy không ghim thù, còn nhớ rõ chuyện tôi đã nhờ.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tráng Ngư bên cạnh không có việc gì.

Thời gian thật sự đúng là như thoi đưa.