Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 139: (¯`•._) Đàm Giảo (18.1)






Sau đó khi tôi nghĩ lại mới phát hiện tất cả chuyện xảy ra đêm đó thực ra đều đã có điềm báo. Trong mấy ngày ngắn ngủi chúng tôi ở chung, thực ra đều có thể bắt được dấu vết của những người tâm lý vặn vẹo. Phản bội, ghen ghét, bi thương, áp lực đều phát ra từ đau khổ sâu trong nội tâm. Sau khi chịu đủ khổ cực và tuyệt vọng ở nhà họ Trần, người che giấu cuối cùng trong đó hung ác và cũng đơn giản đến mức tận cùng.

Tôi không có cách nào đồng ý với hành vi của người kia, nhưng tôi hiểu người đó đã không còn con đường nào để đi.


Trần Bảo Châu chúng tôi nhìn thấy trước mặt sau khi trải qua phản bội, trên mặt Ô Ngộ tái nhợt, chỉ có khí lạnh. Anh như thể đã quen với cuộc sống đau khổ, cúi đầu xuống tiếp tục sửa điện thoại vệ tinh.

Cũng không bao lâu, bà Trần trúng gió không còn run rẩy nữa, đôi mắt nửa khép nửa hở, ý thức cũng không rõ ràng. Trần Bảo Châu được cởi trói, quỳ gối ngồi trước người bà, vô cùng kiên nhẫn mớm nước, mớm thuốc, lau mặt và lau tay cho bà.

Trịnh Chí Vĩ và Tô Hoàn cũng không còn kiêng dè gì. Trịnh Chí Vĩ ngồi bên cạnh bọn chúng, hút thuốc lá nói chuyện. Ánh mắt nhìn Trần Bảo Châu tựa như con kiến có thể tuỳ ý bóp chết. Tuy gã mang khí chất con cái nhà giàu mới nổi, miệng cọp gan thỏ không hề hợp với đám tội phạm, nhưng gã lại cố làm ra vẻ mình am hiểu. Tô Hoàn ôm Phùng Yên ngồi một bên, bộ dáng đại ca ôm được mỹ nhân. Biểu hiện của Phùng Yên vẫn rất thờ ơ. Từ sau khi xuống nhà, bà chưa từng thèm liếc bên trên, tôi cảm thấy cảm kích bà.

Những người khác vẫn còn bị nhốt trong phòng.

Đột nhiên bà Trần phát ra tiếng ấp úng hàm hồ, tất cả mọi người nhìn sang. Trần Bảo Châu lập tức nâng đầu bà ta dậy. Nếu như bà ta thực sự nói gì đó thì cũng chỉ có chị ta nghe được. Qua mấy giây, bà ta lại thở đều đều, Trần Bảo Châu ngẩng đầu, vẻ mặt hơi bi thương, có lẽ dùng từ bi tráng thì thích hợp hơn.


Tô Hoàn đứng lên: "Bà ta nói gì?"

Trần Bảo Châu thấp giọng: "Tôi hỏi bà rồi. Cuối cùng bà cũng nói... cái vòng lớn kia ở bên trong tường viên gạch thứ ba ba... ở phía bên phải phòng tiếp khách ở tầng hai phòng hai anh tôi. Tôi không nghe được rõ lắm."

Tô Hoàn lộ ra vẻ vui mừng, liếc Trịnh Chí Vĩ, Trịnh Chí Vĩ cũng hơi kích động, khẽ gật đầu. Tô Hoàn chọn hai tên đồng loã lên nhà, nói: "Hai người cầm dụng cụ đập tường ra lấy đồ." Rồi sau đó nói với Trần Bảo Châu: "Cô làm tốt đấy, cuối cùng nhà họ Trần cũng có một người đầu óc tỉnh táo. Cô chỉ cần ngoan ngoãn bảo bà ta nói hết nơi giấu đồ, như vậy cả nhà cô sẽ không sao. Tôi cam đoan chúng tôi chỉ cần tiền thôi."

Ánh mắt Trần Bảo Châu trở nên hơi trống rỗng, như là đã hoàn toàn tuyệt vọng khuất phục: "Anh... nói phải giữ lời. Tiền tài trong mắt tôi không quan trọng, tôi sẽ bảo mẹ lấy ra hết. Chỉ cần anh có thể bảo đảm mẹ tôi, anh trai, cháu gái... tất cả mọi người bình an."

Tô Hoàn thoáng cười: "Tôi nói chuyện đương nhiên giữ lời."


Trong lòng tôi tức giận, vừa rồi Ô Ngộ đã nói với tôi mồi lửa kia rất có thể là do bọn Tô Hoàn đốt để hủy thi diệt tích. Cho nên những thứ chúng tôi loại bỏ trước đó đều không có tác dụng. Hiện tại gã lại nói những lời thề lừa gạt Trần Bảo Châu. Trước mặt tội phạm, người bình thường yếu đuối bất lực, mặc cho bọn chúng chà đạp như vậy đấy.

Đúng lúc này, tôi chú ý tới Phùng Yên liếc Trần Bảo Châu, hai người chỉ thoáng nhìn nhau, sau đó rời đi, không có bất cứ biểu tình gì.

Tôi không hiểu ánh mắt của bọn họ có ý nghĩa gì, là coi thường hay là đồng tình với nhau, hay là chỉ còn sự lạnh lùng?