Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 137: (¯`•._) Ô Ngộ (17.2)






Nhưng sự đau đớn từ trong cơ thể khiến tôi dần tỉnh táo lại, cho nên mới không bắt cô ấy lại, chỉ ra sức hôn mãnh liệt để che giấu ham muốn chiếm hữu.

Nhìn tờ giấy người thần bí kia để lại, còn thêm chữ viết không thể quen thuộc hơn, khiếp sợ qua đi, tôi thoáng hiểu được trình tự thời gian và logic trong đó. Tôi bắt đầu sửa chữa chiếc điện thoại vệ tinh kia, chỉ là vô cùng khó bởi vì đã bị hỏng linh kiện mấu chốt.

Cô ấy tựa vào tường, nhìn ra bên ngoài.


Một lát sau, tôi vẫn không thể kiên trì nổi. Những loại thuốc kia chỉ có thể tiêu viêm cầm máu tạm thời, nhưng không thể giảm bớt vết thương và đau đớn. Thực ra nếu không phải nhìn thấy tờ giấy kia, tôi còn không xác định được liệu mình có đến được bệnh viện, sống đến được bình minh hay không. Song hiện tại nhìn cô ấy yên tĩnh như vậy, tôi cũng tràn đầy khát vọng tỉnh táo và ý chí muốn sống mãnh liệt. Cô ấy luôn dựa vào tôi, không oán không giận đi theo tôi, tôi phải cứu hai chúng tôi ra ngoài.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra làm nhoà tầm mắt tôi. Thỉnh thoảng tôi dừng lại đợi quen với sự đau đớn mới tiếp tục.

Cô ấy phát hiện ra.

Tôi biết rõ thực ra cô ấy luôn liếc trộm tôi.

"Anh thực sự không sao chứ? Có cần... nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?" Cô ấy vô cùng lo lắng hỏi.

Tôi đáp: "Không sao. Không có thời gian."


Cô ấy cắn môi nhìn tôi, lấy băng gạc thừa lau mồ hôi cho tôi. Dáng vẻ cô ấy vô cùng khổ sở, tôi lơ đãng ngước mắt nhìn cô ấy. Ma quỷ xui khiến, tôi nhích mặt sát vào khẽ chạm vào cô ấy: "Nhìn bên dưới đi, tôi có thể chịu được."

Nước mắt của cô ấy im ắng rơi xuống, đôi mắt đỏ au, không biết đêm nay cô ấy đã rơi bao nhiêu nước mắt. Cô ấy "ừ" một tiếng, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên, khẽ hôn lên mặt tôi. Động tác của tôi dừng lại, cô ấy cũng đã quay người, tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài.

Người phụ nữ tôi yêu mến vui vẻ linh hoạt, hiện tại cô ấy trở nên dịu dàng mà im lặng.

Tôi yên tĩnh một lúc, để dời đi sự chú ý với cơn đau, cũng làm cho cô ấy phân tâm, hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Cô ấy kể đại khái, sau đó hỏi tôi: "Nếu như Phùng Yên không phải là nội gián, vậy anh cảm thấy là ai?"

Tôi nhìn đồ trong tay, trong lòng chùng xuống, không thể lắp ghép được nữa rồi, linh kiện quan trọng nhất đã hỏng, không thể nào sửa được. Làm thế nào đây?


Tôi đáp: "Tô Hoàn vì cầu tài mà đến. Giáo sư Trần và Trần Như Anh không có khả năng, Trần Bảo Châu là phụ nữ, muốn tài sản thì không cần chọn cách như vậy, với tính cách của chị ta cũng hoàn toàn không có khả năng. Theo lý thuyết, kẻ tình nghi lớn nhất là Đường Lan Lan và Trịnh Chí Vĩ."

Đàm Giảo nói: "Nhưng Đường Lan Lan bị bọn họ làm nhục rồi."

Tôi gật đầu: "Vậy nên chỉ còn lại một người thôi."

Đàm Giảo sờ cằm, suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, hơn nữa dựa theo tính cách thì mưu cầu của Đường Lan Lan và Trịnh Chí Vĩ cũng không giống nhau. Em có cảm giác, Đường Lan Lan thực ra rất hưởng thụ bầu không khí gia đình hiện tại, hưởng thụ bị bà lão điều khiển, hưởng thụ việc mình như cá gặp nước, thậm chí còn đắc ý hơn so với Phùng Yên và Trần Bảo Châu. Chỉ là cô ta không nghĩ tới bà Trần lại không mềm lòng hi sinh cô ta. Trịnh Chí Vĩ thì ngược lại, trời sinh tính cách lỗ mãng láu cá, trong mắt cũng có dã tâm. Tuy nói là công tử của xí nghiệp nhỏ, nhưng cũng không nhất định có tài lực. Nếu gã biết được nhà họ Trần giấu gia sản, nội ứng ngoại hợp với đám cướp này sau đó chia của không phải là không có khả năng."