Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 50




Trình Tiêu lại lần nữa hoàn thành một tổ hợp. Lúc quay về thành phố G, cô là cơ phó vẫn thực hiện xin huấn lệnh hạ cánh. Kiểm soát viên không lưu lại trả lời: "Một chuyến bay nước ngoài do thời tiết phải hạ cánh tạm ở đây, xin các anh hãy đợi một chút rồi hãy hạ cánh."
Tổ bay đã bay bốn ngày, mệt mỏi là khó tránh khỏi. Trình Tiêu hỏi với vẻ không vui: "Chuyến bay nước nào?"
Kiểm soát viên không lưu: "Hàng không Nhật Bản."
Trình Tiêu không xong không thuật lại cho Lâm Nhất Thành mà trực tiếp bày tỏ sự không đồng ý, "Chúng ta hạ trước, để Nhật Bản kia đứng đợi."
Lâm Nhất Thành nhíu mày, nhưng không lên tiếng ngăn cản.
Kiểm soát viên không lưu nhận ra lại là nữ phi công mà người bình thường không dám chọc vào của Trung Nam, kìm nén cơn giận để giải thích: "Đường bay phía trước có sấm sét, họ bắt buộc phải hạ cánh tạm ở đây."
Trình Tiêu hung hăng yêu cầu, "Hạ cánh tạm thì sao? Anh hỏi thử lượng dầu của họ thế nào, nếu đủ thì bay thêm đi, chúng tôi hạ cánh trước. Trung Nam 2216 phải hạ cánh trước!"
Kiểm soát viên không lưu: "#$##@$#$%$."
Rất nhanh đã nhận được huấn lệnh hạ cánh, Lâm Nhất Thành xưa nay ít nói ít cười cuối cùng không nhịn được cười, anh ta điều khiển máy bay an toàn hạ cánh rồi bảo: "Trình Tiêu, cô vì vấn đề thái độ mà bị report không biết bao lần rồi, sao vẫn không chịu nhớ nhỉ?"
Trình Tiêu hoàn toàn không biết chuyện bị report: "Họ chỉ suy nghĩ để tiện cho bản thân mà chỉ huy lung tung, còn mặt mũi nào mà tố cáo tôi thái độ không tốt? Lát nữa xong chuyến này tôi đến cằn nhằn họ."
"Cô hay lắm." Lâm Nhất Thành cười bất lực, "Dẫn dắt một đồ đệ hay gây chuyện như cô, tôi cũng đau đầu."
Trình Tiêu nhướn mày vẻ vô tội, "Tôi chỉ phục tùng sự sắp xếp của công ty, còn về sư phụ là ai thì không có quyền chọn lựa."
Lâm Nhất Thành hiếm hoi lắm mới hỏi ngược lại, "Nghe ý cô có vẻ như nếu được chọn thì không thèm chung tổ với tôi?"
Đôi mắt Trình Tiêu lóe lên nụ cười, "Đợi tôi bay đủ 2700 giờ, thuận lợi bước vào huấn luyện cơ trưởng rồi, không cần lấy lòng anh nữa, tôi sẽ trả lời câu hỏi này."
Lâm Nhất Thành bị chọc tức đến phì cười, "Cô lấy lòng tôi bao giờ?"
Thời Minh xen vào đúng lúc, "Cô ấy không phạm lỗi chính là lấy lòng anh rồi đấy."
Trình Tiêu giơ ngón cái với sư huynh, "Anh đâm thêm dao càng lúc càng thuận tay rồi đó."

Xe của tổ bay Trình Tiêu quay về tổng bộ. Kiều Kỳ Nặc nhìn thấy cô, ân cần nhắc: "Đang nổi giận, cơm trưa cũng không ăn."
Trình Tiêu đánh bốp vào đầu anh ta một cái, "Anh chọc giận anh ấy xong bảo em đến xử lý hậu quả hả?"
Kiều Kỳ Nặc ấm ức chết được, "Anh ấy là cha mẹ cơm áo của anh, nào dám chọc giận? Không biết sống chết gì chính là bộ phận bay của các em đấy."
Trình Tiêu cơ bản đã hiểu, cô khoát tay, "Anh đi làm việc đi, để em lo cho."
Kiều Kỳ Nặc cố ý đanh mặt lại, ra lệnh, "Làm đẹp nhé, nếu không anh sẽ cười nhạo em."
Trình Tiêu đến gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe người đàn ông bên trong trả lời bằng giọng nặng nề nghiêm túc: "Vào đi."
Cô không vội vào mà lại gõ thêm hai cái nữa.
Cố Nam Đình liền hiểu là ai tới, giọng anh trầm trầm: "Trình Tiêu!"
Trình Tiêu đẩy cánh cửa nặng nề ra, thò đầu vào trước, dò hỏi như cô vợ bé nhỏ: "Có làm phiền anh làm việc không?"
Ánh mắt Cố Nam Đình quét qua bộ đồng phục phi công mà cô chưa kịp thay, giọng dịu lại, "Vào đây."
Trình Tiêu ngoan ngoãn bước vào, tiến đến ngồi xuống trước bàn làm việc.
Cố Nam Đình cũng không nói gì, rất kính nghiệp mà phê duyệt văn kiện.
Trình Tiêu chăm chú ngắm dáng vẻ chuyên tâm làm việc của anh, không làm phiền.
Trong văn phòng tĩnh lặng đến độ chỉ có âm thanh lật văn kiện của Cố Nam Đình, và cả tiếng thở của cả hai.
Người không giữ được chính là Cố Nam Đình, anh đợi mãi cũng không thấy bạn gái đại nhân chủ động lên tiếng, đành giả vờ hỏi: "Đến đây làm gì?"
Trình Tiêu trả lời với thân phận người yêu: "Bay bốn ngày trời, hơi nhớ anh nên đến thăm."
Có cô bạn gái thẳng thắn chân thành như vậy, lòng hư vinh của đàn ông trong tích tắc được thỏa mãn. Trong lòng Cố Nam Đình sung sướng muốn bay lên trời, nhưng miệng lại nói: "Nhớ anh? Sao anh không nhìn ra?"
Trình Tiêu thản nhiên phản bác, "Anh có ngẩng lên nhìn em đâu."
Cố Nam Đình ngừng bút, lúc ngẩng lên thấy Trình Tiêu đang chống cằm nhìn mình, anh khựng lại trước ánh mắt si mê, thưởng thức không che giấu của cô, sau đó mới đanh mặt lại hỏi: "Thứ Bảy là ngày gì?"
Trình Tiêu không giả vờ ngây thơ, trả lời thật: "Tiệc năm của Hàng không Trung Nam."
"Em cũng biết à!" Cố Nam Đình ném bảng xếp lịch bay ra, "Tại sao rõ ràng anh đã dặn Lâm Tử Kế hôm đó em không bay, mà em còn xuất hiện trong tổ hợp bay hôm đó? Anh cần một lời giải thích."
Trình Tiêu nhận lấy lịch bay nhưng không xem, cô nghiêm túc lại để thuyết phục anh, "Khi anh nói không can thiệp, thứ bảy này em có nhiệm vụ bay, mà lại là tổ hợp chuyến bay bốn ngày liên tục. Vì ích kỷ nên anh bảo Lâm Tử Kế thay đổi lịch, điều này dẫn đến những người vốn có thể tham gia tiệc bị điều động tham gia bay. Cố Nam Đình, đây không phải là thái độ làm việc phải có của tổng giám đốc."
Lại còn lấy thân phận tổng giám đốc ra chèn ép anh! Cơn giận của Cố Nam Đình bỗng bừng bừng, "Em đang dạy anh làm tổng giám đốc thế nào đấy à?"
Anh nói thế khiến Trình Tiêu cũng có phần không vui, giọng cô hơi lạnh, "Em không dám, Cố tổng."
Cố Nam Đình thấy mặt cô biến sắc thì nhẫn nhịn, "Lẽ nào bảo Lâm Tử Kế thay đổi lịch bay là việc phải làm của một phi công?"
"Là em quên đi thân phận của mình." Trình Tiêu đứng dậy, tỏ vẻ lúc nào cũng có thể bỏ đi ngay nếu nói chuyện không hợp, "Sở dĩ anh ấy chịu đổi lịch bay là vì quan hệ của chúng ta, nể mặt anh, nếu không thì anh ấy sao phải nể mặt em? Cái em hưởng là đặc quyền VIP mà anh trao cho. Nếu anh cảm thấy em làm việc thiếu thỏa đáng, anh có thể bảo anh ấy đến đây ngay, điều chỉnh lại lịch bay, em sẽ không nói một chữ nào cả. Dù sao hôm tổ chức tiệc, chỉ cần em đồng ý bay thay thì lúc nào cũng có chuyến bay cả, không lo. Thế nên, tùy ý anh."
Một câu "tùy ý anh" là tỏ rõ quyết tâm không tham gia tiệc của cô. Cố Nam Đình tức vì cô không hiểu tâm tư của anh, anh ném bút trong tay xuống đất, nói thẳng: "Bay thay? Là em muốn thay thì tùy tiện thay? Em đang cầm bát cơm của ai, em có biết không? Lại muốn đình chỉ bay đúng không? Hoặc lần này, em không chỉ muốn ngừng bay, mà còn muốn liên lụy kẻ khác bị đình chỉ bay cùng mình?"
Tâm tư của anh chẳng phải Trình Tiêu không hiểu, nhưng anh lại lấy chuyện ngừng bay ra để nói, Trình Tiêu không nhịn được nữa. Cô không có ý gây sự vô lý, nhưng lại không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được: "Giận hả? Gia trưởng thế! Có thể nói chuyện đàng hoàng không?"
Cố Nam Đình tức giận, nhưng lại không thể bùng phát, anh đứng bật dậy, quay lưng đi tới trước cửa sổ, kiềm chế.
Trình Tiêu không có ý chọc giận anh, cô im lặng vài giây rồi bước đến gần, túm lấy tay áo sơ mi của anh, "Này?"
Cố Nam Đình phớt lờ cô.
"Từ khi anh lên chức tổng giám đốc thì xấu tính hẳn, trước kia chưa từng nỡ giận em." Thấy sắc mặt anh hơi dịu lại, Trình Tiêu xoay vai anh lại, ôm cánh tay anh, "Em sẽ nhanh chóng bay đủ 2700 giờ, có thể xin huấn luyện cơ trưởng rồi. Dù là tổng giám đốc hay là bạn trai, chẳng phải anh luôn tỏ thái độ cổ vũ em hay sao? Em chỉ muốn được khuyến khích, anh lại vì một buổi tiệc mà giận dữ, sao phải khổ thế? Nếu anh mong em tham gia như thế thì em không bay nữa là được chứ gì."
Cô nhường nhịn anh như vậy, Cố Nam Đình làm sao có thể tiếp tục giận dữ được nữa, anh nói như thở dài: "Đối với công việc, đương nhiên anh luôn cổ vũ em. Nhưng mà..." Anh chưa nói hết câu thì đã ôm Trình Tiêu vào lòng, "Trình Trình, có lúc anh cảm thấy giữa anh và chuyện bay, em rất tự nhiên nghiêng về bay hơn, điều này khiến anh rất khó chịu."
"Đừng ngốc thế." Trình Tiêu ôm anh, "Bay là một phận trong cuộc sống của em, còn anh lại là một phần trong sinh mệnh của em, làm sao có thể so sánh với nhau được."
Cố Nam Đình truy hỏi như một đứa bé: "Ý em là anh quan trọng hơn chuyện bay?"
Trình Tiêu trả lời chắc nịch: "Tất nhiên."
Cố Nam Đình ôm cô chặt hơn, "Trình Trình, anh yêu em."
Trình Tiêu cũng bày tỏ, "Cố Nam Đình, em cũng yêu anh."

Thứ Bảy đến như đã hẹn. Mọi nữ nhân viên không có nhiệm vụ từ một tháng trước đã chuẩn bị sẵn "chiến y", với mong muốn độc chiếm hào quang trong buổi tiệc được tổ chức mỗi cuối năm, thu hút ánh mắt của những người đàn ông xuất sắc. Mà bộ phận bay rặt là đàn ông lại vì nữ phi công duy nhất Trình Tiêu phải tham gia bay mà xuýt xoa mãi không thôi. "Rõ ràng có thực lực để gỡ hòa cho bộ phận bay của chúng ta mà lại cứ đi, đúng là khiến đám đàn ông độc thân chúng ta không còn gì để lưu luyến nữa."
Thời Minh cũng có nhiệm vụ bay đã nhắc họ, "Trình Tiêu dù tham gia thì cũng với thân phận là bạn gái tổng giám đốc, không phải vì đám đàn ông già chúng ta đâu."
Cơ phó Trình Duệ cùng lứa với Trình Tiêu lại nói: "Trên người Trình Tiêu dán mác chuyên thuộc về Cố tổng rồi, bọn tôi đương nhiên không dám có suy nghĩ bậy bạ. Nhưng cô ấy tham gia tiệc thì ít nhất chúng ta có thể chỉ vào cô ấy mà khoác lác với các bộ phận khác rằng: Nhìn kìa, gấu trúc của bộ phận chúng tôi, các bạn có không? Tôi dám cá Trình Tiêu không chỉ có nhan sắc lộng lẫy, mà dáng người nhất định cũng rất nóng bỏng."
Đây chính là đàn ông, đề tài vĩnh viễn không đổi nhất định là phụ nữ, hơn nữa là phụ nữ đẹp. Lâm Tử Kế lấy văn kiện đập vào người Trần Duệ, nhắc anh ta thận trọng: "Nếu cảm thán Trình Tiêu không thể thay mặt bộ phận bay mà lộ diện thì chi bằng quan tâm nhiều hơn đến em Lâm trong lòng cậu ấy."
Em Lâm tên thật là Lâm Chi, là tiếp viên hàng không vào công ty cùng năm với Trần Duệ. Tối nay vừa hay không phải bay, nên... Trần Duệ gãi đầu, cười thẹn thùng, "Tôi định tối nay tỏ tình với em ấy."
Cả bộ phận bay bỗng chốc náo nhiệt hẳn.

Kiều Kỳ Nặc toàn quyền phụ trách khâu chuẩn bị cho buổi tiệc lần này đã chọn địa điểm là một nhà hàng tư cao cấp ở thành phố G, sảnh tiệc trang hoàng lộng lẫy lúc này đèn đuốc sáng trưng, trên bàn ăn nở rộ hoa tươi, tiếng đàn violin dìu dặt vang lên, tất cả khiến người ta đầy ắp mong chờ về buổi tối này.
Đúng tám giờ, ánh đèn của sảnh tiệc bắt đầu biến hóa, Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc là người dẫn chương trình nên lên sân khấu trước. Sau lời mở đầu nhẹ nhàng hài hước, Cố Nam Đình được mời lên sân khấu, anh mặc bộ vest tinh tế được may tỉ mỉ, bước những bước chân vững chắc mạnh mẽ tiến lên trong ánh mắt của mọi người.
Hạ Chí nói: "Tối nay là tiệc kỷ niệm 40 năm thành lập Hàng không Trung Nam, từ người sáng lập là tiên sinh Cố Trung Dịch, đến tổng giám đốc Cố Trường Minh, và đến anh, Cố tổng, lúc này đây, anh muốn nói gì ạ?"
Mày mắt Cố Nam Đình toát ra một vẻ khiến người khác phải kính nể, giọng anh trầm ấm: "Ông nội tôi là một người hào sảng, khí khái, cha tôi là trưởng bối khiêm tốn, hòa nhã, họ đã dâng hiến hết những tháng năm đẹp đẽ nhất, cuồng nhiệt nhất cho việc phát triển Hàng không Trung Nam, tôi là người tiếp nối mà họ đặt kỳ vọng nhiều nhất, sẽ gắng sức cùng các vị có mặt ở đây, giữ vững giang sơn này."
Anh không nói những lời hùng hồn sáo rỗng, anh chỉ nói sẽ dốc hết toàn bộ sức lực, nhưng lại cho nhân viên sự cổ vũ mạnh mẽ nhất. Không sai, ngay cả một người lãnh đạo ưu tú như anh còn phải nỗ lực, làm hết khả năng, thì người khác có lý do gì để không cố gắng?
Hệ thống vận hành hét lên đầu tiên: "Chí tại trời xanh, bay phải an toàn."
Hệ thống tu sửa cũng theo sau: "Quy tắc an toàn không rời xa, sổ tay làm việc không rời tay."
Hệ thống thị trường cũng không chịu thua: "Bữa tiệc Hàng không, hẹn cùng Trung Nam."
Hệ thống cung ứng nói cuối cùng: "Phục vụ chân thành, cảm động khách hàng."
Cố Nam Đình gật đầu tỏ vẻ tán thành, anh giơ ly rượu với mọi người, nói tám chữ: "Cư an tư nguy, phòng hoạn vị nhiên." (An toàn là trên hết, phòng tránh tai nạn)
Mọi nhân viên Trung Nam đều giơ cao ly rượu: "Cạn ly!"

Như đã định, bữa tiệc mở màn trong bầu không khí náo nhiệt. Do Trình Tiêu đi bay, không thể tham dự nên kế hoạch Cố Nam Đình nhảy điệu mở màn bị hủy bỏ. Nhưng khi mọi người cạn ly rượu đầu tiên xong, Cố Nam Đình định xuống dưới thì Kiều Kỳ Nặc lại tuyên bố với giọng nói to rõ: "Tiếp theo, xin mời Cố tổng nhảy mở màn cho buổi tiệc hôm nay của chúng ta."
Cố Nam Đình khựng lại. Mọi ánh mắt đều tập trung về phía anh, mọi người lần lượt suy đoán ai sẽ thay Trình Tiêu đang đi bay mà nhảy cùng anh. Thậm chí cũng có người nghĩ rằng Trình Tiêu sở dĩ chưa tới là vì xảy ra chuyện gì đó với Cố Nam Đình. Nếu không, với thân phận của anh, cô hoàn toàn không cần phải bay trong đêm quan trọng thế này. Chuyện thiếu vắng cô, trong mắt người khác trở nên có một ý nghĩa sâu xa khác.
Cố Nam Đình đứng bất động trên sân khấu, ánh mắt nhìn Kiều Kỳ Nặc thoáng vẻ trách móc, hai MC trên sân khấu kia một người là trợ lý đương nhiệm mà anh coi trọng, một người từng là trợ lý thực tập, cho dù anh là tổng giám đốc cao xa, nhưng nếu trách mắng người khác trước mặt đám đông, anh vẫn do dự.
Ánh đèn trong sảnh tiệc lúc này lại biến hóa, trong bảy sắc màu lung linh, có người lặng lẽ tiến đến, rẽ đám đông ra để đi về phía anh.
Lễ phục dài bằng tơ màu đỏ, cổ V xẻ sâu, eo cao, xẻ đùi, ngoài Trình Tiêu ra còn ai dám thử, ai mặc đẹp được như cô?
Trong ánh mắt của mọi người, cô đi xuyên qua tấm thảm dài màu vàng kim, đến trước sân khấu, nhìn Cố Nam Đình bằng ánh mắt lấp lánh nụ cười: "Cố tổng, không biết tôi có vinh dự được nhảy cùng anh điệu nhảy đầu tiên không ạ?"
Ánh đèn lung linh huyền ảo, hương rượu bay xa, cô gái cao quý sang trọng mà bạn yêu đưa ra lời mời với bạn trước mặt mọi người, ai có thể từ chối cho được?
Cố Nam Đình từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, lồng ngực anh đã được sự bất ngờ và niềm sung sướng mãnh liệt chiếm cứ, nụ cười trên gương mặt càng vì lời mời của cô mà không thể che giấu nổi. Anh bước xuống sân khấu, nâng bàn tay trắng nõn mảnh mai của cô lên, tuyên bố: "Tối nay mỗi điệu nhảy, em phải vất vả nhảy cùng anh rồi!"
Âm nhạc vang lên, người đàn ông đưa người con gái lộng lẫy, hút mắt nhất tối nay ra sàn nhảy trong tiếng nhạc kỳ diệu tuyệt vời.
Trình Tiêu là người nhiệt tình, to gan như thế cũng sắp không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của anh, cô ngước lên mỉm cười, "Em xuất hiện bất ngờ thế này là món quà anh mong đợi phải không?"
Cố Nam Đình thì thầm bên tai cô, "Trình Trình của anh hiểu anh nhất." Vừa nói dứt câu, một nụ hôn nhẹ nhàng đậu lên gò má cô.

P/S: Chương tới sẽ có... hí hí... =)))))))))))) cả nhà vất vả rồi, chương sau sẽ có chút thịt cho toàn dân đã kiên trì ăn chay bao lâu nay =))))))))))))))