Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 24




Khách sạn chỉ cách sân bay khoảng hai mươi phút đi xe, Trình Tiêu trước đó còn tự xưng mình tinh lực dồi dào, mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã ngủ thiếp đi mất. Mà còn ngủ rất sâu nữa.
Từ khi biết Tiêu Phi đã làm phẫu thuật cắt bỏ ngực, chuyện lệch múi giờ trong cơ không thể nào điều chỉnh được. Cho dù là mười lăm tiếng trước khi bay, Trình Tiêu nằm trên giường ép bản thân phải nghỉ ngơi thì cũng chỉ ngủ được không đến năm tiếng. Kết quả là do thời tiết chuyến bay làm "delay" lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Khi Cố Nam Đình bước tới, Trình Tiêu biết rõ cô nên đứng dậy cùng đồng nghiệp, chào hỏi anh, thế nhưng mí mắt lại cay tới nỗi không mở lên được. Thế là cô dứt khoát ngoẹo đầu, ngủ mất! Sau đó trong vô thức, đầu lại trượt xuống, gục lên vai Cố Nam Đình.
Thành phố Hải Tân về đêm vì mưa bão trước đó mà càng thêm lạnh lẽo. Để làm chỗ dựa cho cô ngủ, vai của Cố Nam Đình đã rất tự nhiên nghiêng về phía cô, đến khi trên xe chỉ còn lại hai người họ, Trình Tiêu trong giấc mơ hình như cảm thấy lạnh nên nhẹ nhàng co vào trong vòng tay anh, anh mới khẽ khàng điều chỉnh tư thế, dang tay ôm cô vào.
Vốn ý định của Cố Nam Đình là đợi mọi người vào khách sạn hết rồi mới bế Trình Tiêu vào phòng nghỉ ngơi. Thế nhưng đêm khuya tĩnh mịch, anh lại tham lam sự dựa dẫm ấm áp này của cô. Từ cái đêm cô bệnh, họ đã rất lâu rồi không ở riêng với nhau, an nhiên như thế này. Dưới ánh đèn vàng vọt, ngay đầu mũi Cố Nam Đình phảng phất hương vị phụ nữ rất riêng của Trình Tiêu, còn mắt anh nhìn thấy rõ quầng thâm mắt cô.
Để bảo đảm cho an toàn chuyến bay, cô lúc nào cũng nghiêm khắc tuân thủ việc nghỉ ngơi. Nhưng lần này lại...
Cố Nam Đình chợt liên tưởng đến sự im lặng bất thường mấy hôm nay của Hạ Chí và cú điện thoại mà cô nàng gọi đến khi ở sân bay. Nhưng mặc cho anh suy nghĩ kỹ thế nào thì cũng không nhớ ra vào lúc đó bảy năm trước, Trình Tiêu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đó trong lòng anh chỉ có Tiêu Ngữ Hành. Còn về Trình Tiêu chỉ là một trong những nhân viên của anh, được anh nhớ tên đã là vinh hạnh lắm rồi.
Mượn ánh đèn đường hắt vào để ngắm nhìn gương mặt Trình Tiêu, Cố Nam Đình nhớ ra trong quỹ đạo bình thường của bảy năm sau, nụ hôn đầu của họ cũng là trong một đêm sau mưa bão thế này.
Cô lúc đó không chỉ là nhân tài xuất sắc trong số cơ trưởng hàng không, mà còn là nữ cơ trưởng được ngành quan tâm gấp bội, không có ai khác. Sở dĩ được quan tâm như vậy là do một vụ án xảy ra.
Lúc đó nghi phạm bắt giữ con tin để đối đầu với phía cảnh sát, thông qua đàm phán, Trình Tiêu và Tiêu Ngữ Hành không may bị hắn điểm danh, trở thành con cờ để trao đổi con tin. Đúng vào hôm đó, Cố Nam Đình mới ý thức được, Trình Tiêu đối với anh mang ý nghĩa như thế nào.
Về việc trao đổi, trong lòng Cố Nam Đình có cả vạn tiếng nói đang kêu gào không đồng ý, thậm chí anh còn máu lạnh mà nghĩ rằng những con tin đó không hề liên quan đến mình, anh không cần phải đánh đổi bằng tính mạng của người phụ nữ của anh.
Không sai, là người phụ nữ của anh, Trình Tiêu. Còn về Tiêu Ngữ Hành, trong khoảnh khắc đó, Cố Nam Đình là người anh lớn, lại quên suy xét tới.
Nhưng không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa, ngay cả do dự cũng trở nên gấp gáp. Anh rút điện thoại ra, ngay cả số điện thoại cũng không kịp bấm, đã nghe sau lưng vang lên giọng nữ trong trẻo: "Không cần gọi nữa, tôi đến rồi đây."
Suy nghĩ mong chờ cô đang tắt máy đã bị dập tắt hoàn toàn.
Cố Nam Đình quay lại, nhìn thấy Trình Tiêu mặc đồng phục cơ trưởng từ xa tiến lại.
Trong khoảnh khắc đó, anh thực sự oán hận cô không mời mà tự đến như vậy.
Thế nhưng đối diện với sự giằng co nội tâm của anh, điều Trình Tiêu lo nghĩ là: "Phải tính giờ bay cho em, tính tiền lương cho em nhé."
Một vụ án lớn như vậy, làm kinh động cả đội đặc nhiệm, sao có thể để nghi phạm rời khỏi thành phố G, bay tới New York? Cố Nam Đình trả lời ngay lập tức, "Tăng gấp ba cho em."
Trình Tiêu nhướn mày, có vẻ hơi đắc ý, "Cố tổng đúng là rất có khí phách."
Cố Nam Đình nghiến răng, "Sếp lớn mà, chút khí phách này vẫn phải có chứ."
Sau đó, đội phó đặc nhiệm Lục Thành Viễn đưa áo chống đạn cho cô, đồng thời dạy cô cách sử dụng súng. Và đôi tay linh hoạt kia khi điều khiển máy bay trong khoảnh khắc đó cũng không hề có biểu hiện lóng ngóng, vụng về.
Tiếc là Cố Nam Đình còn chưa kịp thấy yên tâm chút nào thì họng súng của Trình Tiêu đã nhắm thẳng vào anh, sau đó cô còn tỏ vẻ lúng túng quay lại thỉnh giáo Lục Thành Viễn, "Có phải là chỉ cần ngón tay tôi nhúc nhích thì đạn sẽ bay ra không?"
Phải rồi, chỉ cần ngón tay em nhúc nhích thì đạn sẽ bay thẳng vào tôi.
Đạn thật súng thật đấy! Trong tích tắc, Cố Nam Đình hận không thể bóp chết cô nàng ngốc nghếch kia.
Mà anh lại bất đắc dĩ phải phối hợp với cảnh sát sắp xếp máy bay, dọn sạch đường băng, chỉ đợi cô lên máy bay.
Trong lúc chờ đợi, Cố Nam Đình cảm thấy anh nên nói gì đó, dù chỉ là những lời an ủi hoặc khuyến khích sáo rỗng. Nhưng anh hoàn toàn không dám tưởng tượng một khi Trình Tiêu lên máy bay thật thì sẽ xảy ra chuyện gì. Hoặc giả, một khi bên cảnh sát hành động thất bại thì sẽ có nghĩa gì. Tóm lại, anh còn tỏ ra lo lắng, bất an hơn bất cứ ai có mặt ở hiện trường.
Trình Tiêu không chút hoảng sợ khi bị bắt làm con tin, ngược lại cô vẫn như bao lần bay trước đây, bình tĩnh đến mức anh muốn la mắng.
Thấy anh sa sầm mặt, cô vẫn cười được: "Hay là anh nói mấy câu từ biệt đi, đừng cố kìm nén."
Đúng thật là khiêu khích sự nhẫn nại của anh. Cố Nam Đình liên tục hít  thở sâu, gắng gượng kiềm chế cơn giận: "Em im miệng lại cho anh!"
Trình Tiêu vẫn cười vô tâm vô tư: "Không chừng đây là lần nói chuyện mặt đối mặt cuối cùng của chúng ta, thái độ anh tốt một chút thì sao chứ." Sao đó như lo lắng anh sẽ nổi giận, cô liền khoác vai anh như đàn ông với nhau, nói: "Em có suy nghĩ này, anh có hứng nghe không?"
Trong mắt Cố Nam Đình toàn là lửa giận, trong thâm tâm lại tham lam lưu luyến sự tiếp xúc cơ thể này với cô.
Trình Tiêu mặc kệ cơn giận của anh, kề sát tai anh: "Em đang suy xét đề nghị của anh." Nói xong không đợi anh trả lời, cô buông tay đi về phía cảnh sát.
Đề nghị? Lúc này rồi mà cô còn rảnh rỗi như thế! Nhìn theo bóng lưng cô, Cố Nam Đình thật lòng cảm thấy cô nàng này thật hết thuốc chữa rồi, nhưng anh vẫn không kìm được lên tiếng gọi: "Khoan đã!"
Trình Tiêu quay đầu lại: "Gì thế?"
Cố Nam Đình sải bước tiến lên, dang tay kéo cô vào lòng.
Đó là lần đầu tiên họ ôm nhau với ý nghĩa thực sự.
Cô không hề kháng cự anh như trước đây, phàm là tiếp xúc cơ thể đều thế, mà lại đưa tay ra ôm lại anh, nhưng nếu lời cô nói không nhẹ bẫng như thế này: "Không sao, nhiều cảnh sát thế kia sao mà chết được..." thì khung cảnh sẽ ấm áp hơn nhiều.
"Em im miệng lại đi!" Cố Nam Đình cảnh cáo bên tai cô, "Nhanh nhẹn một chút!"
Trình Tiêu vỗ vỗ lưng anh: "Ôm nhẹ thôi, em không thở nổi!"
Cố Nam Đình thả lỏng tay, trừng nhìn cô: "Bảo em nhanh nhẹn hơn, có nghe thấy không?"
Trình Tiêu lại nhón chân, nhanh chóng hôn lên môi anh, xem như câu trả lời.
Sau đó quay lưng đi, không còn quay đầu lại.

Đó là lần đầu Trình Tiêu chủ động gần gũi anh, hôn anh. Cố Nam Đình vẫn còn đứng đờ tại chỗ sau khi cô đã lên máy bay. Đến khi mọi thứ đã xong, Phùng Tấn Kiêu bảo đảm với anh: "Chúng tôi sẽ không để nghi phạm lên máy bay."
Cố Nam Đình lúc đó mới hoàn hồn. Nhưng kiểu đảm bảo đó đối với anh ngay cả tác dụng an ủi tối thiếu nhất cũng còn không có. Anh gần như nổi điên, túm chặt cổ áo cảnh sát của Phùng Tấn Kiêu, cảnh cáo từng câu từng chữ: "Nếu cô ấy có chút chuyện gì xảy ra, tôi sẽ hỏi tội cậu."
Thời khắc nguy hiểm như thế mà Phùng Tấn Kiêu là người đích thân lập ra đội cảnh sát đặc nhiệm lại ngớ ra, sau đó anh ta xác nhận lại: "Người anh lo lắng là Hành Hành, hay là cơ trưởng Trình?"
Sắc mặt Cố Nam Đình càng khó coi. Anh càng ra sức túi chặt cổ áo Phùng Tấn Kiêu, "Biết rõ còn hỏi đúng không?"
Thật sự là cơ trưởng Trình? Phùng Tấn Kiêu cười, nói như tự giễu: "Sao số tôi lại khổ thế này, mỗi một người phụ nữ bị bắt làm con tin đều vô cùng quan trọng."
Cố Nam Đình chẳng buồn nói nhiều, "Tốt nhất là cậu hãy làm hết sức mình cho tôi!"
Trình Tiêu thì lại không hề biết gì về những chuyện này. Sau khi bình an thoát hiểm, thậm chí cô còn quên đi chuyện cô đã hứa hẹn sẽ suy xét đến lời đề nghị của anh.
Cố Nam Đình vừa nắm tay cô, vừa hỏi: "Những lời em nói lúc trước không sợ đến nỗi quên hết rồi chứ?"
Trình Tiêu có lẽ vẫn chưa hết hoảng sợ, cô lại hỏi ngược: "Chuyện gì thế? Em đã nói những chuyện?"
Cố Nam Đình chỉ xem như cô đang giở trò. Anh nắm chặt cổ tay cô: "Hôn thì cũng hôn rồi, không phải chịu trách nhiệm à?"
Trình Tiêu nhìn anh như nhìn quái vật: "Bệnh thần kinh!"
Cố Nam Đình thật muốn "thần kinh" cho cô thấy. Nhưng trong ánh mắt mọi người, anh đường đường là tổng giám đốc Hàng không Trung Nam, thực sự không thể làm chuyện mất mặt được. Thế là hôm đó anh đã tha cho Trình Tiêu, "Em hãy đợi đấy!"
Trình Tiêu chưa từng quan tâm đến lời uy hiếp kiểu đó. Nhưng hai hôm sau khi cô bay xong, chiếc xe của Cố Nam Đình dừng trước mặt xe của tổ bay, cô mới nhận ra: Đại Boss đang cố ý đợi cô.
Dưới ánh mắt đầy ý nhị của tổ bay, Trình Tiêu lên xe của Cố Nam Đình, sau đó oán thán không chút khách sáo: "Anh có thể đừng nghênh ngang như thế không? Nhắn tin trước cho em để em chuẩn bị tâm lý không được à? Bảo người khác nghĩ thế nào đây?"
"Nghĩ thế nào?" Cố Nam Đình trừng mắt, "Tưởng anh thực hiện quy tắc ngầm với em hả?"
"Dựa vào anh ư?" Trình Tiêu bĩu môi, "Không có cửa đâu."
Cố Nam Đình không bực tức mà còn phì cười: "Cả công ty đều biết anh đang dung túng em."
Trình Tiêu nhìn góc mặt hoàn mỹ của anh, "Đổi thành 'chiều chuộng' thì hay hơn."
Cố Nam Đình như bị vạch trần tâm sự, trở nên ngượng ngùng, quở trách cô: "Cài dây an toàn vào."
Trình Tiêu ngủ suốt đoạn đường. Lúc vào trung tâm thành phố mới tỉnh dậy, lập tức chỉ huy, "Em không về chỗ Hạ Chí đâu, đưa em về nhà."
Cố Nam Đình xoay vô lăng, "Em đã suy nghĩ về lời đề nghị kia chưa?"
Trình Tiêu không hiểu gì, "Sao ạ?"
"Em nói gì?" Cố Nam Đình có vẻ mất tự nhiên, "Là chính em nói sẽ suy nghĩ đến đề nghị của anh. Bây giờ đã hai ngày rồi, em suy nghĩ thế nào?"
Trình Tiêu có vẻ muốn quậy tung lên: "Em chỉ nói bừa để làm dịu không khí căng thẳng thôi mà, anh tưởng thật sao?"
Cố Nam Đình thắng két xe lại, dừng ở vệ đường, anh quay sang nhìn cô, "Có lẽ em quên thật rồi, nhưng anh không quên. Anh đã nói: đợi em hoàn thành xong 1000 giờ bay đầu tiên, anh chưa vợ, em chưa chồng, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Nghe xong, Trình Tiêu nhìn anh, lát sau, "Em vốn dĩ không nói như thế."
Cố Nam Đình nhíu mày.
Trình Tiêu nhìn vào mắt anh, "Đêm trước lễ cưới của Tiêu Ngữ Hành, đợi em bay đủ 1000 giờ lần nữa, em chưa chồng, anh chưa vợ, thì chúng ta sẽ tạm bợ ở bên nhau."
Ánh trăng vành vạnh, sao sáng lung linh, trong đôi mắt long lanh sáng rỡ của cô có một vẻ quật cường và cố chấp khó mà phớt lờ.
Vì câu "tạm bợ" của anh.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Nam Đình không biết phải giải thích thế nào.
Lúc đó thực sự tưởng rằng đã đánh mất Tiêu Ngữ Hành thì ở bên ai cũng thế thôi. Mà anh thực sự cũng không còn tâm sức để kết giao với người khác, thế là anh đã mượn hơi men, nói những lời khốn nạn với cô khi tình cờ gặp cô trong quán bar.
Lúc đó, Trình Tiêu đã phản ứng ra sao? Cô vốn uống kém đã ngửa cổ uống cạn cả ly rượu, trước khi gục xuống đã nói: "Anh đừng mơ!"
Cố Nam Đình cũng cảm thấy anh suy nghĩ quá hồ đồ. Cô là cô gái xuất sắc như thế, không cần thiết phải dính vào anh. Tạm bợ, người ta dựa vào đâu mà tạm bợ với anh? Sau đó, anh đã đích thân xin lỗi Trình Tiêu: "Xin lỗi, hôm đó tôi uống say quá, nói những lời không nên nói, em đừng để bụng."
"Anh đã nói gì?" Trình Tiêu như đã quên hết, "Chắc là tôi say trước anh chứ nhỉ? Hạ Chí nói là anh đưa tôi về, cám ơn nhé."
Sau đó, cô lạnh lùng với anh nửa năm trời.
Đừng nói là thi thoảng uống rượu với nhau như quan hệ anh em trước đây, ngay cả trong những cuộc họp thường lệ, hễ Cố Nam Đình có mặt là Trình Tiêu bao giờ cũng vắng. Có lúc gặp nhau ở công ty hay sân bay, họ đi thẳng về phía nhau thì cô cũng xem như không nhìn thấy anh.
Ngay cả Lâm Tử Kế cũng nhận ra, không nhịn được đã khuyên cô: "Trình Tiêu này, chắc hẳn cô cũng biết Hàng không Trung Nam này ai là chủ, bất luận là ai thì cũng phải có phép lịch sự tối thiểu với Cố tổng."
Trình Tiêu cảm ơn lời nhắc nhở của anh, nhưng cô nói: "Nếu anh ấy để bụng thì có thể đuổi tôi."
Lâm Tử Kế sau khi quan sát đã phát hiện ra sếp lớn hình như không để bụng, thậm chí mỗi lần họ gặp nhau, trong mắt Cố Nam Đình còn có vẻ ngập ngừng muốn nói...
Thế là, trong Hàng không Trung Nam, người dám tỏ thái độ với sếp chỉ có mỗi Trình Tiêu.
Nếu không phải sau này khách sạn Hoàng Đình dưới trướng Tiêu Thị mở tiệc khai trương, anh đích thân đến tổ bay, trước mặt các nhân viên, mời cô làm bạn đi cùng với thái độ van nài thì mối bang giao của họ cũng sẽ không hồi phục. Mà trong buổi tối đi đón cô, Cố Nam Đình lại xin lỗi về lời đề nghị "tạm bợ" của anh: "Tôi vô cùng xin lỗi về ngôn từ của mình."
Trình Tiêu cười, dường như không để tâm, hoặc là cô vốn có ý mỉa mai, "Đường đường là Cố tổng mà cũng có lúc nhượng bộ người khác."
Cố Nam Đình tự nhận mình đã lùi bước, "Trình Tiêu, chắc em cũng hiểu sự dung túng của tôi với em không chỉ là do nể tình anh em."
"Dung túng?" Giọng Trình Tiêu bỗng trở nên sắc bén, "'Ân huệ' mà anh nói đó, em vốn không hề coi trọng."
Cố Nam Đình có vẻ mất kiên nhẫn, "Giết người chẳng qua là tìm nơi thích hợp, tôi đã xin lỗi lần nữa, sao em cứ phải khó chịu như thế, em có thể quan tâm đến cảm nhận của tôi không?"
"Tại sao Trình Tiêu tôi nói và làm đều phải quan tâm đến cảm nhận của người khác?" Trình Tiêu hỏi ngược lại, "Em quan tâm anh thì ai lo nghĩ cho em?"
Cố Nam Đình bị hỏi đến nghẹn lời. Anh nhận ra cứ thế này thì sẽ lại kết thúc trong bực bội. Nhớ đến mục đích đến đón cô, anh bình tĩnh trở lại, cân nhắc câu từ: "Nếu có người nói với em rằng anh ta không hề có ý nghĩ tạm bợ, mà là thật lòng thích em, thì em có tin không?"
Trong mắt trình Tiêu chỉ có anh, "Nếu một người ngay cả tỏ tình cũng không can đảm thốt ra thì em lấy gì để tin?"
Ý cô là... Cố Nam Đình nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, "Khi em lên máy bay với tư cách là con tin, anh bỗng rất sợ hãi sẽ đánh mất em. Anh chắc chắn nỗi sợ đó là tình yêu. Trình Tiêu, anh đã yêu em rồi, anh muốn ở cạnh em."
Ngoài kia xe qua lại như mắc cửi, người đàn ông trước mặt gần trong gang tấc, trong lòng Trình Tiêu tĩnh lặng không một âm thanh.
Đổi lại là người ngoài thì chưa chắc sẽ từ chối tình cảm này. Dù sao, người đàn ông như Cố Nam Đình dù không phải thập toàn thập mỹ thì cũng là của hiếm một trong vạn người. Còn tâm ý của anh, trước đây người sáng mặt trong công ty đều cảm nhận thấy. Thế nhưng sau khi cho cô một câu nói tưởng như tốt đẹp đó, Trình Tiêu lại trả lời, "Em chỉ có thể nói là sẽ tin chứ không nói là sẽ nhận lời."
Cố Nam Đình thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, anh không biết phải tiếp tục thế nào.
Trình Tiêu không chừa lại đường lui nào, "Nếu đã thế thì không phiền Cố tổng đưa em về nữa." Cô nói xong cởi dây an toàn ra.
Cố Nam Đình không ngăn cản, cũng không níu kéo, nói chính xác là trong giờ phút đó, anh có phần lúng túng. Đến khi nhìn thấy Trình Tiêu không che dù, đứng dưới màn mưa, anh mới mở cửa xe, đi xuống.
Trình Tiêu lại không chịu hiểu, vẫy một chiếc taxi.
Nếu không tỏ thái độ thì không tài nào ở bên nhau được nữa. Mà tỏ thái độ thì cô lại giận dữ. Cố Nam Đình thực sự không rõ vấn đề nằm ở đâu! Cơn giận của anh cũng không thể kiểm soát, "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại, "Em quậy đủ chưa? Em và tôi không phải Tiêu Dập, Hách Nhiêu. Hách Nhiêu sở dĩ cự tuyệt Tiêu Dập là vì cô ấy đã đơn phương chín năm trời, chỉ sợ Tiêu Dập vì cảm động mà nhường bước. Còn em đối với tôi thì chưa bao giờ có tình cảm gì, giữa tôi và em là tôi chủ động, dù em tỏ ra khó chịu, lạnh lùng với tôi thì tôi cũng luôn tiến lên. Còn về em, đã bao giờ bỏ ra chút tâm ý nào chưa? Bây giờ lại từ chối như thế thì có ý gì?"
Trình Tiêu cười trong mưa, có một vẻ châm biếm rõ rệt, "Nên em mới cho rằng, anh nói yêu em, anh muốn chúng ta ở bên nhau, thì Trình Tiêu này phải mừng rỡ mà chấp nhận? Bây giờ như thế là không biết điều? Cố Nam Đình, anh dựa vào đâu mà tự tin như vậy? Anh tưởng anh là ai?"
"Ý em là, em không hề có ý gì với tôi?" Cố Nam Đình tiến lên một bước, đưa tay bóp cằm cô, "Thế vì sao em lại để bụng câu 'tạm bợ' của tôi? Trình Tiêu, em dám nói em lạnh lùng với tôi nửa năm trời không phải là do câu nói đó không?"
Nếu anh đã đoán ra, sao còn đến chà đạp tâm ý của em? Mặt Trình Tiêu bị mưa thấm ướt đẫm, càng lạnh lẽo trắng trẻo, mà những lời cô nói ra còn sắc bén hơn cả ánh mắt trầm tĩnh của mình, "Tôi khâm phục sự ảo tưởng của anh!"
Cố Nam Đình hoàn toàn mặc kệ cổ áo sơ mi hé mở bị nước mưa thấm ướt, anh nhìn chăm chú gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn gợi cảm của Trình Tiêu, ánh mắt u ám, "So với khẩu thị tâm phi như em, tôi mới cam chịu thất bại!"
Trong bóng tối đèn đường và đèn xe giao thoa, họ đứng nhìn nhau. Trình Tiêu nhìn thấy một ánh chớp xé rách màn đêm, cô hơi há miệng, để mặc nước mưa rơi vào, cô không nói gì.
Ánh mắt Cố Nam Đình khóa chặt vào cô, trên đó là nước mưa và nước mắt giao hòa, khó thể phân biệt, khiến anh đau xót đến mức mất hết sự kiêu ngạo. Trong tiếng mưa rền rĩ, tay người đàn ông chuyển từ bóp cằm cô gái đó sang giữ chặt phần gáy. Giây sau đó, anh cúi xuống hôn cô, mạnh mẽ, không cho phép tránh né.
Trong thời gian được thiết lập lại, trong đêm mưa mà máy bay bị hoãn giờ, Cố Nam Đình không còn khống chế nổi bản thân, anh chậm rãi cúi xuống, hôn lên đôi môi đã mong nhớ bấy lâu...