Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 13




Trình Tiêu không đến Hải Hàng làm việc cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng cơn giận dữ khi cô gọi điện cho Trình Hậu Thần vẫn lan đến tận chỗ Tiêu Phi. Trình Hậu Thần tức đến nghiến răng: "Nó không thể hiểu cho nỗi khổ của anh hay sao? Phi công là nghề cực kỳ nguy hiểm, được bảo hiểm nhiều hơn thì có gì không tốt? Lẽ nào nó không do tôi sinh ra mà tôi còn đi hại nó?"


Đối với ông chồng cũ đột ngột đến thăm, Tiêu Phi cũng tỏ ra khó chịu: "Nó có phải con ruột của anh không thì tôi không dám nói đâu. Nhưng tôi là mẹ ruột của nó thì cũng sẽ không chỉ huy nó."


"Tôi chỉ huy nó?" Trình Hậu Thần chỉ muốn đập đồ, "Chỉ có cô là mẹ ruột, còn bố thì tùy tiện nhặt ở đâu cũng được chứ gì! Tiêu Phi, sao tôi lại cưới một người phụ nữ chẳng có tim gan như cô!"


Tiêu Phi cười lạnh: "Chồng cũ tiên sinh à, chúng ta đã ly hôn rồi."


"Tôi điên rồi mới đến tìm cô." Trình Hậu Thần tức giận đến nỗi tay run bắn lên: "Tôi tưởng trong vấn đề đối đãi với con gái, cô sẽ không như lúc đối xử với tôi, không có niềm tin, thiếu đi lý trí chứ."


"Nhìn lại toàn thể cái ngành hàng không này, người biết sửa máy bay chắc chỉ có mình Nghê Tiêm hả? Có nó thì mới có thể đảm bảo an toàn bay?" Ánh mắt Tiêu Phi lướt qua, toát ra vẻ sắc sảo, tàn nhẫn: "Đừng nhắc đến chuyện cũ, tôi sẽ không hận anh đến thế. Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, đừng có thử kéo con gái tôi dính vào thể loại như Nghê Nhất Tâm."


Trình Hậu Thần biết khúc mắc trong lòng bà, nói đến đây rồi nên ông thử giải thích: "Tiêu Phi, sao cô lại không tin tôi và Nghê..."


"Tôi không muốn nghe." Tiêu Phi mở cửa, tiễn khách: "Anh và ai, như thế nào, đã không còn liên quan gì đến tôi, chỉ cần anh đừng làm con gái khó xử. Nếu không thì sẽ quậy tới Nghê Nhất Tâm cho chết trước. Anh cứ chờ mà xem!"


Lần trước biết chuyện, Trình Tiêu đã tuyệt đối không làm việc cùng công ty với Nghê Tiêm. Thế nên khi Tiêu Phi gọi điện đến mắng chửi Trình Hậu Thần xong, Trình Tiêu đã gửi hồ sơ đến phòng nhân sự hàng không Trung Nam, sau đó nhắn tin cho Cố Nam Đình: "Bao giờ phỏng vấn?"


Cố Nam Đình lập tức bấm số nội bộ đến phòng nhân sự. Hai phút sau, hồ sơ gồm lý lịch và hình thẻ của Trình Tiêu đã bày trên bàn, anh trả lời: "Ngày mai đến tham gia bồi dưỡng trước khi làm việc."


Ngay cả phỏng vấn cũng bỏ qua. Nếu đã thế thì Trình Tiêu cũng quyết định đi vào cánh cửa anh đã mở sẵn, dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội dùng thực lực để nói chuyện.


Bên này, Lâm Tử Kế cũng nhận được chỉ thị của sếp: "Thông báo phi công ngày mai đến học bồi dưỡng."


Lâm Tử Kế có cảm giác "cuối cùng cũng xong", kích động nói: "Vâng, tôi biết rồi."


"Người này", Cố Nam Đình đưa hồ sơ của Trình Tiêu cho anh ta, "Tôi đã thông báo rồi."


Khóa bồi dưỡng bị đẩy lùi là vì lính mới từ trên trời rơi xuống này? Mà còn là phi công nữ?!


Lâm Tử Kế cẩn thận cầm hồ sơ của cơ trưởng Trình tương lai, ra ngoài.


Sau khi điều chỉnh bộ phận tiếp viên hàng không ở bốn khu vực hoàn thành suôn sẻ rồi, công tác bồi dưỡng người mới ở tổng bộ cũng được triển khai cùng lúc. Thấy công ty phát triển đâu vào đó, Cố Trường Minh yên tâm đưa vợ yêu ra nước ngoài nghỉ mát. Cố Nam Đình không thể bỏ lại Tiêu Ngữ Hành chưa đủ tuổi thành niên ở trong biệt thự một mình, nên tạm thời dọn về nhà.


Gần đến kỳ nghỉ hè, suy nghĩ muốn đến Cổ Thành của Tiêu Ngữ Hành càng mạnh mẽ hơn, nhưng Cố Nam Đình bận bịu sớm đi tối về, Tiêu Tố lại còn dặn dò đặc biệt trước khi đi là không cho phép cô bé ảnh hưởng đến công việc của anh trai, thế nên cô bé không còn đeo bám Cố Nam Đình như trước, chỉ ngoan ngoãn ôn tập, chuẩn bị cho việc thi cuối kỳ.


Thực ra trong lòng Cố Nam Đình biết rõ nhưng anh đã lật xem lịch, xác nhận còn một quãng thời gian nữa thì Tiêu Ngữ Hành mới đi, nên không vội tỏ thái độ. Mà đúng là anh cũng đang do dự, do dự xem nên đối mặt với điều dự báo thế nào. Cho dù là ngăn cản hay để mặc nó phát triển thì hình như đều khó nói cả. Ngoài ra, biểu hiện của Tiêu Ngữ Hành hình như đã cho anh một ảo giác rằng cô bé đã từ bỏ suy nghĩ đi du lịch rồi.


Khí thế và kết quả của đợt tuyển dụng năm nay ở Hàng không Trung Nam rất được trong ngành chú ý đến, và trung tâm quảng cáo cũng không phụ sự chú ý này, dưới sự chỉ thị của Cố Nam Đình, trong thời gian huấn luyện người mới đã ghi hình và phát ra mấy clip quảng cáo, vừa diễn tả được sự quan tâm đến vấn đề xã hội, lại không thiếu kiến thức trong ngành hàng không, còn "khoe" khéo được thực lực và phong thái của công ty, đúng là một mũi tên trúng đến mấy đích.


Đồng thời, dưới yêu cầu của Cố Nam Đình, đợt tập huấn nhân viên cũng thu được hiệu quả rõ rệt, phục vụ mặt đất và trên không đều được nâng cao, không chỉ thu được mỗi lúc một nhiều những lời nhận xét tốt của du khách trên trang mạng của Hàng không Trung Nam, mà khi trong tháng đó dù không có bất cứ hoạt động ưu đãi nào, doanh thu trong tháng vẫn tăng hơn 5% so với cùng kỳ năm ngoái.


Trình Tiêu lúc này đã nghe nói lời thề tăng trưởng 20% của Cố Nam Đình, lại kết hợp với sự cạnh tranh khốc liệt trong ngành và vốn nhân lực mà anh đang ra sức đẩy mạnh, trong lòng thầm khâm phục sự dũng cảm và nghị lực của anh. Có điều, cô xưa nay không quá quan tâm đến những việc không liên can đến mình, chỉ thi thoảng nghe Hạ Chí nhắc đến: Hôm nay lúc họp, Cố Nam Đình rất bất mãn với hệ thống tu sửa, nổi trận lôi đình. Ngày mai thi sát hạch tập huấn tiếp viên hàng không, có năm người bị rớt, trong đó có một người lúc tập huấn đã biểu hiện rất xuất sắc, tên là Diệp gì đó Nặc, nghe nói là cái gai trong mắt của Cố tổng nhà cậu.


Diệp Ngữ Nặc? Cô gái làm rơi hồ sơ?


Trình Tiêu bất ngờ khi cô ta đã bị loại sớm như vậy, thậm chí quên cả việc cự nự cách nói "Cố tổng nhà cậu" của Hạ Chí.


Về chuyện Diệp Ngữ Nặc bị loại, Lâm Tử Kế cũng đã nói đến trong văn phòng Cố Nam Đình, "Cố tổng, tố chất tổng hợp của tiếp viên hàng không năm nay tương đối cao, đặc biệt là Diệp Ngữ Nặc. Cho dù là học lực của cô ấy, hay năng lực thao tác thực tế, năng lực tiếp nhận, và cả thái độ và biểu hiện trong đợt tập huấn, đều không đáng bị đào thải, có phải anh..."


Anh ta muốn hỏi Cố Nam Đình xem có phải đã nhầm lẫn hay không. Câu này cũng chỉ có anh ta là trợ lý mới dám hỏi, chứ ngay cả tiếp viên trưởng cũng không dám nói một chữ. Quả nhiên, Cố Nam Đình nghe thế liền sa sầm mặt.


Lâm Tử Kế biết không nên tiếp tục nữa.


Ánh mắt Cố Nam Đình lạnh lùng và thoáng nét giận dữ: "Việc đi hay ở của một CC nhỏ bé chả lẽ tôi không có quyền quyết định hay sao?" (CC: cabin crew, tiếp viên hàng không)


Là phó tổng, trong tay anh nắm đại quyền sinh sát, đừng nói là một cô tiếp viên hàng không, mà việc đi hay ở của quản lý cấp cao cũng tùy thuộc một câu nói của anh. Nhưng, dùng người nên tuân theo nguyên tắc "tốt để lại, xấu loại bỏ" hay sao? Biểu hiện của Diệp Ngữ Nặc rất tốt, căn bản có thể là ứng cử việc để bồi dưỡng lên tiếp viên trưởng mà.


Lâm Tử Kế quyết định liều mạng: "Diệp Ngữ Nặc thuộc mẫu người kiểu mẫu của tiếp viên hàng không, ngoại hình khí chất, chức năng nghề nghiệp, không cái nào thua kém ai cả. Huống hồ là trong thành tích đợt sát hạch này, cô ấy lại xếp đầu bảng. Cố tổng, tôi phải lấy lý do nào để loại bỏ cô ấy?"


Đôi mắt Cố Nam Đình sẫm lại, giọng nói càng lạnh hơn: "Anh đi hỏi cô ta lý do đến Hàng không Trung Nam là gì? Cứ nói là Cố Nam Đình tôi hỏi. Đáp án của cô ta nếu khiến anh hài lòng thì tôi sẽ phê duyệt cho anh được quyết định việc đi hay ở của cô ta."


Đợi Lâm Tử Kế ra khỏi văn phòng phó tổng, Hạ Chí liền xáp lại: "Sư phụ, anh và Cố tổng cãi nhau hả?"


Từ khi cô làm việc, Lâm Tử Kế luôn hướng dẫn cô, cảm thấy cô gái này rất hoạt bát, cũng nhanh nhẹn và cần mẫn, nhưng Cố Nam Đình đã dặn là tạm thời không tiến hành bàn giao công việc, Lâm Tử Kế cũng nghĩ rằng Hạ Chí còn trẻ quá, muốn trở thành trợ lý phó tổng, một mình gánh vác thì cần phải rèn luyện, nên anh ta đã chuyên tâm bồi dưỡng cô. Lúc này, thấy cô tỏ ra căng thẳng, anh ta cười: "Là do anh vượt quyền."


Sau khi trở thành nhân viên của Trung Nam, Hạ Chí thấy được sự nghiêm túc, tiêu chuẩn cao, và cả sự không nể tình của Cố Nam Đình, cô bắt đầu hiểu ra khi người đàn ông này tồn tại với thân phận là phó tổng thì còn lâu mới bao dung, lịch sự như lúc riêng tư. Đặc biệt là khi quyết định kế hoạch thì càng giống đại ca giang hồ, có sự quyết đoán đại sát tứ phương.


Hạ Chí thừa nhận là cô có chút sợ hãi Cố Nam Đình, thế nên chỉ có thể an ủi Lâm Tử Kế: "Việc tốt nhất chúng ta làm được chưa chắc là cái tốt mà anh ấy hy vọng. Cứ coi như là mấy ngày khó ở trong tháng của anh ấy đi."


Lâm Tử Kế nhịn cười: "Đừng lén nói xấu Cố tổng nữa, mau làm việc đi."


Nếu chỉ nhìn biểu hiện trong đợt tập huấn thì đúng là Lâm Tử Kế có lòng muốn giữ Diệp Ngữ Nặc, nhưng phản ứng của Cố Nam Đình khiến anh ta bình tĩnh suy nghĩ lại, đoán ra trong đó có lẽ cũng có nguyên do. Thế nên anh ta đích thân tìm Diệp Ngữ Nặc để nói chuyện, ban đầu là khẳng định sự xuất sắc của cô ta, sau đó khéo léo nói về kết quả bị loại.


Diệp Ngữ Nặc bất ngờ hơn ai hết. Cô ta cố gắng bao nhiêu, chính cô ta hiểu rõ, cho dù không phải hạng nhất trong đợt sát hạch thì cũng tuyệt đối không đáng bị loại. Thế nên cô ta đã khóc, nghẹn ngào hỏi: "Quản lý Lâm, anh có thể nói tôi biết nguyên nhân tôi bị loại không?"


Nguyên nhân chính là, Cố tổng đã đánh rớt cô. Nhưng câu này làm sao Lâm Tử Kế nói ra được? Anh ta thở dài, "Tiểu Diệp, nếu cô cần thì tôi có thể giới thiệu cô với công ty hàng không khác."


Diệp Ngữ Nặc như loáng thoáng hiểu ra gì đó, cô ta không tiếp tục truy vấn nữa, ngay chiều hôm đó rút khỏi lớp tập huấn.


Nhưng việc này lại chưa kết thúc. Khi Cố Nam Đình kết thúc cuộc họp buổi chiều, quay về văn phòng, Diệp Ngữ Nặc cứ nằng nặc đòi vào.


Hạ Chí không ngăn nổi, có chút lo lắng: "Cố tổng..."


Cố Nam Đình nhìn Diệp Ngữ Nặc, nói: "Cô ra ngoài trước đi."


Hạ Chí rút ra khỏi văn phòng như chưa từng xuất hiện, còn chu đáo đóng cửa lại cho họ.


Cố Nam Đình uể oải ngồi xuống bàn làm việc, mở lời với một cốt cách sang trọng, quý phái: "Nói đi."


Giọng điệu anh rõ ràng không chút lạ kỳ, nhưng lúc này Diệp Ngữ Nặc lại thấy vô cùng châm biếm.


Cô ta kìm nén sự đau khổ khi bị nhìn thấu, định bao biện cho qua: "Em đã ứng tuyển đúng trình tự bình thường, thông qua vòng đầu, đối với đợt tập huấn cũng đặc biệt chuyên tâm, chỉ vì ước mơ được làm tiếp viên hàng không. Tại sao anh lại cướp đoạt?"


Cố Nam Đình liếc nhìn cô ta vẻ lạnh nhạt, không có ý lên tiếng, toàn thân toát ra vẻ thâm trầm khó hiểu.


Diệp Ngữ Nặc nén nước mắt, đau buồn nói tiếp: "Em nỗ lực hơn ai hết, cũng không hề thua kém gì ai, sao anh lại không chịu cho em cơ hội? Chính vì em là chị gái của Tiêu Ngữ Hành ư? Em chưa từng làm phiền nó, anh Nam Đình, tại sao anh dường như luôn tỏ ra thù địch em?"


Năm đó, cô ta cũng tỏ bộ dạng đáng thương thế này. Xuất hiện một cách tự ti, luôn cẩn trọng, dè dặt trước mặt anh, cung kính lễ phép, giống như thật sự chỉ là một người bước vào công việc, cố gắng tiến lên vì ước mơ của mình, ngay cả anh cũng suýt bị qua mặt.


Nếu không phải do scandal đầu tiên với cô ta bị đăng báo, nếu không do Kiều Kỳ Nặc vô tình thấy cô ta và phóng viên tờ báo đó gặp gỡ, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, thì Cố Nam Đình gần như đã muốn toại nguyện cho ước mơ của cô ta.


Bây giờ thời gian lại quay ngược về hôm đó, bảo anh làm sao để cho lịch sử tái diễn?


"Tiếc là tôi không thể nào trao cúp thưởng cho diễn xuất của cô." Cố Nam Đình cuối cùng cũng nói, mỉa mai và tàn nhẫn, sắc sảo và thẳng thắn, "Trở thành tiếp viên hàng không có thể đúng là mơ ước của cô, nhưng Hàng không Trung Nam mà tôi làm chủ rõ ràng không phải lựa chọn tốt nhất của cô. Cô muốn chứng minh điều gì với tôi? Cô ưu tú hơn Hành Hành? Hay là cô nghĩ là tôi sẽ xiêu lòng trước vẻ đẹp của cô, hoặc tâm cơ của cô? Diệp Ngữ Nặc, Cố Nam Đình cố nhiên không phải là hiểu hết mọi người, nhưng khi tôi đang tranh đấu, mưu tính, thì không biết cô còn đang làm gì."


Diệp Ngữ Nặc rưng rưng nước mắt nhìn anh, như kiểu bị oan mà tủi thân kinh khủng lắm, "Anh đang nói gì thế, anh Nam Đình?"


"Tôi đang nói gì thì cô biết rõ." Cố Nam Đình cầm mấy tấm hình trên bàn, ném cho cô ta: "Nếu cô có thể giải thích cho rõ, tôi sẽ xin lỗi những lời lúc nãy. Còn nữa, danh xưng 'anh Nam Đình' của cô, tôi không gánh nổi."


Diệp Ngữ Nặc cầm mấy tấm hình lên, nhìn thấy cô ta đang cố ý tiếp cận Cố Nam Đình trong hình, trong lòng đã không còn biện bạch nổi nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Có lẽ là hình lúc chụp quảng cáo, có liên quan gì em chứ?"


"Không liên quan hả?" Cố Nam Đình nhếch môi, nở nụ cười lạnh lẽo, "Thế làm sao có người nói cô bảo anh ta nhân cơ hội chụp nhiều hình tôi và cô ở cạnh nhau?"


Nếu không phải do anh đến nơi chụp hình hôm đó, thì Cố Nam Đình gần đây dồn hết tâm tư vào Trình Tiêu cơ hồ đã quên đi Diệp Ngữ Nặc xuất hiện lúc đó. Đến khi cô ta không biết vì sao bị vấp ngã trước mặt anh, Cố Nam Đình vô thức đỡ lấy cô ta, thì gương mặt vừa quen thuộc vừa đáng hận đó đã khiến anh nhớ lại mọi thứ liên quan đến cô ta, tất cả!


Ánh mắt Cố Nam Đình sắc bén, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Khi cô bước vào Hàng không Trung Nam với lòng báo thù Hành Hành, thì cô và tôi đã là kẻ thù. Nếu là bảy năm trước, tôi trẻ hơn bây giờ, có lẽ tôi sẽ đồng ý chơi trò chơi tâm cơ này với cô, dù sao quy tắc trò chơi cũng do tôi định đoạt. Nhưng bây giờ thì xin lỗi, tôi không có hứng. Mượn cuộc sát hạch này đào thải cô đã xem như khoan dung lắm rồi."


Diệp Ngữ Nặc xưa nay không hề cảm thấy Cố Nam Đình là người đơn giản, nhưng lại không ngờ anh có thể dễ dàng nhìn thấu cô ta. Nếu đã không còn đường lui, cô ta cũng không muốn đóng vai yếu đuối để được thương hại nữa.


"Khoan dung? Chẳng qua là lời nói của kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu mà thôi." Diệp Ngữ Nặc nuốt nước mắt vào trong, giọng nói cũng the thé, "Chỉ có thể nói Tiêu Ngữ Hành tốt số, không đúng, là Tiêu Tố, nếu không phải bà ta được gả vào Cố gia thì làm sao bây giờ anh ra mặt giúp đỡ bà ta?"


"Diệp Ngữ Nặc, hình như cô đã quên, trưởng bối mà cô gọi thẳng tên ra đó từng chăm sóc, nuôi dưỡng cô như con gái ruột!" Cố Nam Đình suýt không kiềm chế nổi nói cho cô ta biết, người mẹ Tiêu Tố bị cô ta oán hận căn bản không hề có mối quan hệ huyết thống nào với cô ta cả.


Thế nhưng, bí mật đó là nỗi đau khổ nhất đời Tiêu Tố, mà năm đó anh cũng không nên biết những chuyện đó, Cố Nam Đình chỉ có thể kìm nén cơn manh động muốn vạch trần tất cả: "Hành Hành vô tội, dì Tiêu cũng không có bất cứ lỗi lầm gì, họ không ảnh hưởng gì đến đời sống của cô, càng không gây trở ngại cho ước mơ của cô. Thế nên dù cô có bao nhiêu hận thù cũng đừng hòng trả thù hai mẹ con họ. Đặc biệt là bây giờ họ đã là người của Cố gia, bất kỳ người nào hoặc hành vi nào làm tổn thương họ, tôi đều không tha đâu. Tôi chỉ nói thế thôi, cô liệu mà xử sự."


"Đương nhiên tôi sẽ liệu mà làm, tôi còn muốn xem anh bảo vệ nó thế nào mà." Diệp Ngữ Nặc cười lạnh, "Tôi không tin là anh sẽ không có sơ hở nào."