Mau Yêu Anh Đi

Chương 4: Tổn thương




Tôi từng nghe một câu hỏi: " Nếu người bạn thương bị tổn thương, bạn sẽ làm thế nào? "

***

Từ Ngôn Hy ngồi cùng với anh chàng kia, đột nhiên sống lưng lạnh một đợt.

Người đàn ông trước mắt làm cho cô thật nhàm chán a.

Cô gào thét trong lòng, Tô Đan Đan cậu mau ra đây, tớ sắp hết chịu nổi rồi a!

Lúc này, Doãn Thiên Phách một dạng trăng hoa công tử đi vào.

Nhận ra có mùi sát khí trên mặt Hoắc Dư Viễn, anh hướng theo ánh mắt, nhận ra một thiên sứ nhỏ đang ngồi cùng một người đàn ông khác. Trăng hoa công tử anh bao năm đã là cao thủ tình trường, liếc mắt một cái liền nhận ra cái dạng này là dạng gì.

Chẳng phải xem mắt thì là gì đây?

" Này, ghen à? "

Hoắc Dư Viễn thấy Doãn Thiên Phách, đem ánh mắt trên người Từ Ngôn Hy thu lại, cuối cùng mở miệng trầm trầm lạnh lùng

" Cùng cậu có liên quan? "

" Đừng kiêu ngạo thế a, hãy mau bái sư phụ đi ông đây chỉ cho vài chiêu rước nàng về dinh a " Doãn Thiên Phách cao ngạo cười đểu cáng. Về phương diện này anh tuyệt đối là cao thủ.

" Cậu muốn lấy vợ rồi? Tôi có thể giúp cậu báo cáo cùng ông nội cậu! "

" Đừng, tuyệt đối không được nha, số phận tớ đã rất khổ rồi a! " Giọng điệu ủy khuất @@

" Đã điều tra chưa? ". Hoắc Dư Viễn cắt đứt đề tài cũ.

Doãn Thiên Phách cười cười, anh biết chuyện Hoắc Dư Viễn nhắc tới là gì, anh nhếch môi trả lời

" Tớ đã cho người đi điều tra. Đình Ngụy Phi là nhị thiếu gia của Đình Gia, trước đây hắn là người yêu của con gái nuôi của Mạc Gia, Từ Ngôn Hy, nhưng mới hôm qua giới báo chí đã công bố Đình Ngụy Phi sắp kết hôn cùng con gái ruột Mạc Gia, Mạc Vân Kỳ mới về nước ngoài được ba tháng "

Hoắc Dư Viễn nhíu mày. Tình cảm của cô với người đàn ông đó nặng đến mức cô tuyệt vọng đến vậy?

Cô bị tổn thương rồi sao?

Hắn phải làm sao nếu cô bị tổn thương?

Hắn chợt mỉm cười dịu dàng nhìn cô, nếu cô bị tổn thương, hắn sẽ chữa lành vết thương đó!

Doãn Thiên Phách sửng sốt, Hoắc Dư Viễn cười dịu dàng? Anh đưa mắt nhìn Từ Ngôn Hy, chẳng lẽ...

Đương nhiên là cơ hội trêu ghẹo Hoắc Dư Viễn, cơ hội quý giá ngàn năm có một không thể bỏ qua đó a

Doãn Thiên Phách hướng Từ Ngôn Hy hất cằm một cái

" Này, không phải cậu để ý người ta chứ? "

Hoắc Dư Viễn đến nhìn Doãn Thiên Phách còn lười, mở miệng trầm giọng

" Không liên quan tới cậu "

Doãn Thiên Phách nhếch khóe môi, mặt giảo hoạt

" Cậu không mở miệng thừa nhận thì sau này đừng trách tớ cướp mối tình đầu của cậu a? "

Hắn đưa mắt liếc Doãn Thiên Phách, hơi thở lạnh lùng nhả ra hai chữ

" Cậu dám? "

Không dám!! Cái nhìn lãnh khốc như vậy. Anh tuyệt đối không dám.

Doãn Thiên Phách lạnh hết sống lưng, buông lời nịnh nọt

" Tớ nào dám a.. mà cậu không định cướp người à? Tính để người ta lấy mất đấy à? "

Hoắc Dư Viễn nhếch mép một cái, đứng dậy tiêu sái đi qua phía góc phòng

Từ Ngôn Hy ngồi ở bên này đã mất hết kiên nhẫn, người đàn ông cứ thao thao bất tuyệt đủ thứ trên trời dưới đất, chưa hết, còn khoe khoang nhà anh ta rất giàu. Nhà anh ta có giàu nhất thế giới cũng có liên quan đến cô sao? Làm ơn đi a

Từ Ngôn Hy cảm thấy quá nhàm chán, tính đứng dậy xin phép ra về trước, bất ngờ bị một giọng nói trầm lãnh vang lên ở phía sau

" Em yêu, không phải nói chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa sao? Sao em lại chạy lung tung thế này? "

Từ Ngôn Hy quay người lại, hoàn toàn ngây ngốc!

Người đàn ông ở trước mắt cô chính là người đã đưa cô vào bệnh viện a.

Nhưng mà... chúng ta? ai là chúng ta, còn nữa cùng nhau dùng bữa là cái gì vậy?

Người đàn ông đối diện nhìn thấy tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Gia, liền một phát xanh mặt. Thôi rồi thôi rồi, như thế nào anh lại đụng trúng người phụ nữ của Hoắc Dư Viễn, anh ta lại bày ra một bộ dạng nịnh nọt

" Haha, Hoắc tổng, tôi không biết đây là Hoắc phu nhân, tôi.. tôi có việc, hai người cứ từ từ dùng bữa "

Từ Ngôn Hy sốc toàn tập hai! Hoắc phu nhân? ai là Hoắc phu nhân, cô là gái chưa chồng đó nha, cô chỉ mới có một mối tình đã chia tay thôi a!

Sau đó chưa đầy ba mươi giây, đã không còn thấy người đàn ông đó nữa.

Từ Ngôn Hy lúc này mới hoàn hồn, thoát ra khỏi móng vuốt của Hoắc Dư Viễn

" Sao anh lại ở đây? "

" Bàn chuyện công việc! "

" Ý tôi là tại sao anh lại xuất hiện ở bàn ăn của tôi, còn nữa, cái gì mà em yêu, cái gì mà cùng nhau dùng bữa và còn cái gì mà Hoắc phu nhân? "

Hoắc Dư Viễn nhíu mày một cái, sau đó âm thanh lạnh lùng của hắn trầm trầm

" Tại sao một mình em lại đi ăn cùng người đàn ông lạ? "

Bị ánh mắt và giọng nói của hắn dọa, cô bất giác chột dạ, sau đó lắp bắp

" Không phải.. là bạn tôi sắp xếp xem mắt, tôi không biết gì cả! "

Sắc mặt hắn dịu đi một chút. Từ Ngôn Hy nắm lấy cơ hội tiếp tục lên giọng

" Nhưng tôi đi gặp ai là quyền của tôi, anh cùng tôi không có quen biết, tại sao anh phải tra hỏi tôi a? Anh còn nói cái gì hẹn ăn uống để người ta hiểu lầm nữa a? "

" Giúp em giải vây ". Sắc mặt ai đó thản nhiên trả lời.

Từ Ngôn Hy nín họng. Cái con người này có thể tùy tiện hơn nữa không. Nhìn là biết anh ta cũng là nhân vật to lớn, sao có thể tùy tiện nói giỡn như vậy chứ.

Hoắc Dư Viễn thấy cô không nói được gì nữa, khóe môi giương cao. Giọng có chút dịu dàng dễ nghe vang lên

" Tôi đưa em về ".

Hắn không cho cô từ chối, đưa tay ôm eo cô ra ngoài, mặc cho ai đó hung hăng dãy giụa nhưng vẫn không thoát được móng vuốt đang đặt bên eo với lí do là, lỡ diễn thì phải diễn đến cùng.

Ừm, chính cô cũng quên mất lấy Tô Đan Đan ra làm lí do rồi

Doãn Thiên Phách thấy một màn này, liền biết Hoắc Dư Viễn đã nhắm trúng thiên sứ bé nhỏ kia.

Hoắc Dư Viễn đưa Từ Ngôn Hy ra khỏi nhà hàng, ra tới xe hắn mới thả cô ra. Cô tức giận dậm chân. Nhưng ai đó vẫn khẽ nhếch môi vui vẻ nhìn cô tức giận.

Ở trên xe, không khí không thể quỷ dị hơn được nữa.

Hắn vẫn im lặng lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt về kính chiếu hậu.

Nói gì thì nói, Hoắc Dư Viễn cũng là giúp đỡ cô ba lần rồi. Cô không biết tại sao hắn lại giúp cô.

Tựa người vào sát kính cửa sổ, nhìn trời mưa lất phất bên ngoài, nhìn đường xá cùng cây cối lui lại phía sau, bỗng nhiên bắt gặp một thân hình quen thuộc ở phía xa xăm, là Đình Ngụy Phi cùng Mạc Vân Kỳ, ở trong cửa hàng đồ chơi dành cho trẻ em.

Cửa hàng đồ chơi dành cho trẻ em sao? Bọn họ...