Mau Yêu Anh Đi

Chương 12: Tài xế riêng




Chiếc BMW đen sang chảnh nằm ngay bên đường, một người đàn ông dáng người cao lớn đứng dựa ngay đầu xe, trên khuôn mặt điêu khắc đeo cái kính râm làm toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khó gần.

Ừm... cái dáng vẻ đó, không phải Tổng giám đốc đại nhân thì ai nữa?!!

Cô ngây ngốc, không lẽ nhân viên công ty Song Y được đối đãi tốt thế sao, còn được cả tổng giám đốc đưa đi làm. Nhưng mà cái loại đối đãi này làm cho cô thụ sủng nhược kinh a.

Cô còn nhớ rõ cái buổi hắn đưa cô đi làm, làm cho cô sợ hãi một phen. Lần này như vậy nữa, khẳng định cô sẽ sợ hãi mà lâm bệnh luôn quá.

Cách tốt nhất bây giờ, chính là giả vờ không biết gì hết, bởi vì hôm qua tổng giám đốc cũng không có gọi điện nói rước cô a.

Hai tay nắm chặt bịch sữa trong miệng, hít sâu một cái, cô cúi đầu đi thẳng một mạch ra đường, lúc gần đi qua chiếc BMW, cô còn thấy một cỗ lạnh lẽo lướt qua người cô nữa, sau đó một giọng nói hết sức băng lãnh vang lên bên tai cô

" Em dám làm lơ tổng giám đốc của mình sao? "

Cô bất giác run lên một cái, hết sức rùa bò quay người lại. Sau đó lộ ra nụ cười hết sức nịnh nọt, bỏ bịch sữa xuống, hết sức ngây ngốc cười haha nói

" Tôi làm sao dám lơ tổng giám đốc chứ, chỉ là thấy có vẻ anh đang đợi ai đó nên tôi không dám làm phiền thôi "

" Em khẳng định không biết tôi đang đợi ai? "

" Phải phải, làm sao tôi biết được chứ "

Hoắc Dư Viễn nhíu mày một cái. Giảo hoạt buông ra một câu vô cùng tự nhiên

" Hình như tôi cũng không biết, vậy cứ coi như đợi em đi. Được rồi, lên xe đi làm thôi! "

Ngây ngốc! Cuối cùng vẫn là cô phải lên xe của tổng giám đốc sao?

Bà nó, bổn cô nương đây uất ức! Vô cùng uất ức!

Nhờ ơn ai đó, cô thành công làm cho mọi người trong công ty thêm nghi ngờ về mối quan hệ của hai người họ.

Khi cô đang miệt mài xem tài liệu thì tổng giám đốc kiêu ngạo của cô liền hỏi một câu

" Từ Ngôn Hy, nhà em có xa công ty hay không? " Hoắc Dư Viễn vẫn không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào xấp tài liệu trên bàn.

" Có chứ! " Khi nãy Doãn Thiên Phách có vào báo cáo cùng Hoắc Dư Viễn cái gì mà xe đưa đón nhân viên.. cô nghĩ chắc tổng giám đốc hỏi nhà xa hay không để đưa cô vào danh sách được xe nhân viên đưa đón đây mà.

" Đi xe buýt bất tiện lắm nhỉ? " Vẫn không ngẩng đầu

Cô liền bắt lấy cơ hội, ra sức giãi bày

" Tất nhiên rồi, sáng sớm phải đứng đợi chờ xe buýt, nếu ra không kịp sẽ lỡ chuyến, còn có những ngày mưa vô cùng bất tiện. Đứng trên xe còn chen chen lấn lấn... " Cô không biết tại sao cô càng nói khóe miệng tổng giám đốc đại nhân càng kéo cao, cô vẫn cứ thao thao bất tuyệt giãi bày, cuối cùng chốt lại ở một câu

" Thế nên có xe đưa đón thì tốt biết mấy! "

Ý của cô chính là cô muốn xe công ty đưa đón nhân viên đó, tổng giám đốc mau liệt kê cô vào trong đó đi a, mau liệt kê, mau liệt kê

Sau đó vẻ mặt mong chờ tổng tài nói " Tôi sẽ liệt kê em vào trong danh sách được xe công ty đưa đón " được bày ra.

Lúc này Hoắc Dư Viễn mới ngẩng đầu lên

" Nhìn nhân viên của mình khổ như vậy, tôi sẽ không bạc đãi mà ưu tiên một đặc ân "

Vẻ mặt cô trở nên vui vẻ hơn, chắc chắn cô sẽ được vào danh sách xe công ty đưa đón

" Tôi sẽ đưa đón em đi làm mỗi ngày "

" Sa.. sao? " Cô nhảy dựng lên

" Sao lại là.. tổng giám đốc? Không.. không phải xe công ty ư? "

" Thấy em giãi bày khổ sở như vậy, tôi sẽ ưu tiên em, còn có, đi xe của tôi thoải mái hơn nhiều, tiện nghi đầy đủ, tài xế đẹp trai như vậy em còn muốn gì nữa? "

Sao trước đây cô không phát hiện ra tổng giám đốc đại nhân của mình sở hữu cái sự giảo hoạt lưu manh còn tự sướng như vậy chứ!

Từ Ngôn Hy liền nuốt nước bọt, tìm cớ thoái thác

" Cái này.. haha tổng giám đốc, tôi thấy trong công ty còn có rất nhiều người khổ hơn tôi nhiều, thế nên.. "

Cô còn chưa nói hết liền bị cái ánh mắt bức người " Em dám chống lại tổng giám đốc của mình sao? " làm cho cô nuốt hết những chữ còn lại. Ngoan ngoãn " vâng " một tiếng chấp nhận tương lai mù mịt của mình.

Về phần Doãn Thiên Phách, anh cũng chưa hiểu tại sao cái tên mặt lạnh kia lại bắt anh vào nói cái gì mà sẽ có xe công ty đưa đón nhân viên.

Có điều những ngày sau đó thấy Hoắc Dư Viễn cũng Từ Ngôn Hy lúc nào cũng đi làm, tan làm cùng nhau thì liền hiểu ra, không khỏi sờ mũi ngẫm nghĩ, mặt lạnh vậy mà cũng thật phúc hắc.

Sau những ngày được tổng giám đốc đại nhân đưa đón nhiệt tình, cô cũng đã dần quen với ánh mắt của mọi người trong công ty, có điều cô nhận ra, rất nhiều ánh mắt ghen tị bắn vào cô, làm cho cô không khỏi cảm thấy bất an.

Bản thân cô cũng nhận ra Hoắc Dư Viễn có ý gì với mình, cô cũng có chút động lòng nhưng cô giả ngu không biết gì.

Bởi vì cô không biết hắn có thật lòng hay không, lại sợ hắn chỉ là nhất thời chơi đùa cô mà thôi. Cô chỉ có một trái tim, không thể để nó hết lần này đến lần khác bị thương. Do đó, cô phải xác định thật rõ ràng.

Còn có, phải thật tỉnh táo, không thể rơi vào tuyệt vọng một lần nữa!

***

Hôm nay đi làm hơi sớm. Trong khi đi pha cà phê cho vị tổng giám đốc dấu yêu của mình, Từ Ngôn Hy cảm thấy trong công ty hơi khác thường.

Mọi người tụm năm tụm bảy bàn tán cái gì đó. Tăng tiền lương sao? Ai cũng vui vẻ, mặt đầy hưng phấn thế này. Quá tò mò, cô liền mò tới quầy tiếp tân.

Quầy tiếp tân có hai nhân viên, một nam một nữ, một nam chính là A Siêu, một nữ là Sở Điềm Điềm, là hai người thân nhất trong công ty cô làm.

" A Siêu, Điềm Điềm, công ty có chuyện gì à? "

Sở Điềm Điềm nhanh nhảu cái miệng, cười tít mắt nói

" Chị Hy, chị không biết gì ư? Công ty có tổ chức cho nhân viên chúng ta một chuyến đi du lịch "

Từ Ngôn Hy nghe xong liền hưng phấn, cô vốn thích đi du lịch

" Thật sao? Ở đâu thế? "

A Siêu mở miệng trả lời, khuôn mặt cũng không kém hưng phấn hơn Sở Điềm Điềm

" Là Uyển Cảnh đó. Mọi năm chỉ là đi khu resort hạng B mà thôi. Năm nay là hạng A: Uyển Cảnh! "

Từ Ngôn Hy thiếu chút nữa kích động hét lên. Uyển Cảnh Uyển Cảnh Uyển Cảnh!! Chính là khu resort có dịch vụ xuất sắc nhất nước, nhận được nhiều đánh giá tuyệt vời và là khu resort có tiếng trên thế giới mà ai cũng muốn được một lần tới đó.

Đúng là đi làm công ty danh tiếng cũng được đãi ngộ thật ưu ái. Cô cảm thấy cuộc đời mình dường như đã nở trăm ngàn bó hoa.

Vì sao?

Uyển Cảnh chính là nơi cô đã mong muốn một lần được nghĩ dưỡng một lần trong đời.

Cô trở về phòng làm việc với tình trạng cả người vẫn còn đang ngây ngốc lơ mơ trên mây. Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng hưng phấn, đang nghĩ phải chuẩn bị thật tốt cho ngày du lịch này mới được.

Nhưng mà, sau khi định thần lại, nhìn thấy khuôn mặt của tổng giám đốc yêu dấu. Mong chờ liền giảm đi mất một nửa.

Đi du lịch với công ty, công ty là của Hoắc Dư Viễn, hắn cũng sẽ đi chứ? Nếu hắn đi, chuyến du lịch của cô sẽ bị làm osin mất.

Nghĩ đến cảnh tổng giám đốc đại nhân bắt cô xách giỏ, mua cơm bla bla là lại cảm thấy đau khổ.

Không được! Bà đây vì chuyến du lịch tươi đẹp, phải nỗ lực!

Ai đó mon men tới gần bàn tổng giám đốc...