Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 83: Ngoại ô có quỷ (16)




Sở Diệp lơ đi gương mặt tươi cười nhăn thành hoa cúc của ông già, đẩy ba lô lên, lúc này mới mở miệng nói: "Không biết."

Ông già: "???" Người trẻ tuổi, cậu đang nói đùa hả?

Cậu không biết là có ý gì!

Đùa lão già như ông có gì vui sao?

Nhưng mà thiếu niên đã vác ba lô đi xa.

Ông già sờ sờ mấy cọng râu dưới cằm, nhìn vỏ hạt dưa đầy đất cảm khái nói: "Lăng đại sư quả nhiên đúng như trong lời đồn, thật sự là một người kì quái..."

***

Đại học Thánh Tập tuy là trường tư nhưng quy mô khá lớn, đường lớn đường nhỏ nhiều không đếm xuể, bên trong ngang dọc đan xen, cây cối hai bên đường cũng là nghìn bài một điệu, thoạt nhìn đều không khác nhau lắm, Sở Diệp vòng qua vòng lại đã lâu, cuối cùng vẫn bị lạc đường.

Sở Diệp: "..." Linh hồn và thân thể đều mệt mỏi quá.

Cô ấy đi nhanh như vậy làm gì! Không cần cậu đồ đệ này sao?

Cũng không sợ cậu bị quỷ ăn sao?

Sở Diệp càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng trực tiếp ngồi lên ghế dài ven đường, sắc mặt không tốt.

Hừ, giờ còn chưa tới tìm cậu, thật sự không vui mà!

Có thể loại sư phụ như cô ấy sao!

Sở Diệp dứt khoát từ trong ba lô móc một bao đồ ăn vặt ra ăn.

Trên đường thỉnh thoảng có mấy sinh viên theo từng cặp đi qua.

"A, nhìn em trai nhỏ bên kia kìa, đáng yêu quá!" Nữ sinh trông khá thanh tú bắt lấy tay bạn cô, mặt đầy vẻ mê trai.

"Đúng đó, không biết là ai dẫn vào nữa..." Biểu cảm bạn cô cũng không khác lắm.

Sắc mặt Sở Diệp càng đen: "..." Cô mới là em trai nhỏ, cả nhà cô đều là em trai nhỏ!

Mấy sinh viên này bàn tán cậu thì cũng thôi đi, lại còn có người đi lên muốn sờ cậu.

Không thể chịu được!

Sở Diệp lạnh lùng mà nhìn về phía cô gái lớn lên khá đẹp muốn sờ cậu.

Cô gái tiếp xúc đến ánh mắt của cậu, không hiểu sao trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên giống như thực chất đầy rẫy lãnh khốc, vô hình trung như muốn kéo người xuống địa ngục...

Mãi đến khi cô gái bị dọa đến mức quay đầu chạy, lạnh lẽo nơi đáy mắt Sở Diệp mới rút hết đi.

Nhưng vào lúc này, tiếng sáo sâu kín vang lên.

Sở Diệp đột ngột đứng lên, không ngừng nhìn xung quanh.

Là tiếng sáo của cô...

Cô ấy cuối cùng cũng nhớ tới chuyện tìm cậu sao!?

Sở Diệp nhìn xung quanh, chỉ thấy đâu đâu cũng là cây xanh, căn bản không có ai ở nơi đó.

Tiếng sáo tựa hồ truyền tới từ một chỗ cách cậu rất xa, Sở Diệp cảm thấy giống như xa tận chân trời vậy.

Mới một lúc mà thôi, làm thế nào cô ấy đi xa như vậy!

Sở Diệp theo phản xạ mà móc ra cái còi treo trên cổ.

Theo tiếng sáo phập phồng, bên ngoài cái còi nổi lên ánh sáng màu tím, nhấp nháy nhấp nháy mà tỏa sáng rất đẹp.

Cái còi này còn có tác dụng định vị sao?

Sở Diệp thổi còi lên.

Cơ hồ một giây sau, một bàn tay liền vỗ lên vai cậu.

"Cậu nhóc không ngoan, chạy đi đâu vậy, làm sư phụ đi tìm rất lâu? Hửm?"

Phía sau vang lên thanh âm nhàn nhạt quen thuộc của người nào đó, Sở Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu còn tưởng rằng là quỷ...

Cô gái này cứ xuất quỷ nhập thần.

Muốn hù chết người.

"Sư phụ, ngài xác định ngài có đi tìm tôi sao?" Sở Diệp xoay người nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia, ánh mắt hơi trầm xuống.

Bích Linh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Ít nhất tôi hiện tại đã đi tìm cậu." Còn dám tranh luận với cô.

Khoé miệng Sở Diệp giật giật.

Vô lí hết sức.

"Tôi đã nói chuyện với Hiệu trưởng rồi, có thể xác định ở đây có quỷ." Vẻ mặt Bích Linh đột nhiên nghiêm túc.

Sở Diệp bị hù đến sửng sốt, lúc phản ứng lại liền chạy nhanh đến ôm chầm cánh tay Bích Linh, run rẩy nói: "Ở... Ở đâu vậy?"

Bích Linh liếc nhìn động tác của cậu, có chút cạn lời: "Không phải ở đây."

Thiếu niên lúc này mới bình tĩnh một chút, buông cánh tay Bích Linh ra: "Ngài khi nào thì đi bắt quỷ?"

Bắt nhanh lên để cậu còn về nhà nữa.

Cậu không muốn hành tẩu ở trong thế giới nguy hiểm này đâu!

Dưới ánh mắt chờ mong của thiếu niên, thần sắc Bích Linh hơi khựng lại: "Ở chỗ nhiều dương khí như trường học này, quỷ... không dễ dàng thấy đâu, sư phụ còn đang muốn nhìn đây này."

Mắt thấy thiếu niên tan nát cõi lòng, Bích Linh mỉm cười: "Sợ cái gì, tiểu quỷ nơi này hoàn toàn kém xa mấy con ở trong rừng, sư phụ dạy cậu cách dùng một loại phù chú, dán một phát liền chết."

Sở Diệp nghe vậy buồn rũ rượi: "Ngài không phải nói phải hai năm nữa sao?"

Cậu còn chưa quên vẻ mặt khi đó của cô ấy.

Nhưng giờ cô ấy lại sửa miệng nhanh như vậy?

Bích Linh tràn đầy ý cười, "Chỉ là một ít cơ bản, cậu sẽ học nhanh thôi."

Sở Diệp miễn cưỡng đồng ý.

Thực tế cậu không muốn học chút nào.

Bích Linh từ trong ba lô móc ra một chồng lá bùa màu vàng cùng một con dao nhỏ, lôi Sở Diệp ngồi xuống ghế dài.

"A ――" Sở Diệp hít một hơi.

Không ngờ cô ấy lại cầm dao cắt ngón tay cậu!!

"Tiểu đồ nhi, muốn đạt được mục đích, thì phải trả một cái giá tương ứng, phù chú cần phải dùng máu để vẽ." Vẻ mặt Bích Linh nhạt đi, nhìn máu tuôn ra từ tay thiếu niên, cô xoay người ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng lấy ra một lá bùa.

"Vẽ theo tôi..." Trên ngón tay Bích Linh tràn ra ánh sáng màu đỏ, di chuyển theo ngón tay cô, dần dần để lại dấu vết đỏ rực trên lá bùa màu vàng.

Sở Diệp xem đến ngứa răng.

A, cái giá phải trả sao!

Cô ấy có phải trả cái gì đâu?

"Thất thần làm gì? Vẽ đi chứ?" Bích Linh quay đầu nhìn về phía Sở Diệp.

Sở Diệp thu hồi suy nghĩ đang trào dâng, cẩn thận nhìn rồi vẽ theo cô.