【 Bíp ―― chúc mừng ký chủ thoát khỏi vòng tay tử thần, giá trị sinh mệnh 15%. 】
Bích Linh khôi phục ý thức khi nghe được câu này.
Này, tại sao cô vẫn còn chưa chết chứ?
Cô thật sự một giây cũng không muốn nhìn thấy Liên Vô Trần, hắn thật sự rất đáng ghét.
【 Ký chủ vì sao không theo hắn, chỉ sợ chút nữa thì sẽ không phải chỉ là kết cục này. 】
Ồ, hắn ư? Không ai có thể khiến ta khuất phục, ta cũng có kiêu ngạo của mình.
【 Ta thật không hiểu vì cái gì ký chủ không thể tiếp nhận hắn. 】
Không biết, tóm lại thế giới này có hắn thì không có ta!
【 Ký chủ xin hãy bình tĩnh. 】
Bích Linh: "......" Bình tĩnh cái rắm nhà ngươi, ta muốn nổ tung tại chỗ.
"Tỉnh lại liền trợn mắt nhìn." Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lẽo của đàn ông.
Bích Linh chịu đựng đau đớn, quay đầu đi.
Liên Vô Trần nhìn động tác của Bích Linh, xoa xoa thái dương.
Cô ấy giống như càng ngày càng chán ghét hắn hơn......
***
"Cô biết không? Lương Lương ở buổi diễn kịch bị ngã, hiện tại đang ở trong bệnh viện."
"Cái gì! Tại sao lại như vậy?"
Gần đây mọi người luôn bàn tán về chuyện này.
Nhan Nhược Thủy đang xem kịch bản liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc nghe hai nữ diễn viên bên cạnh nói chuyện với nhau.
Cô ta biết, Lương Chỉ nằm viện sẽ không có ai đoạt kịch bản của cô ta.
"Nhan Nhược Thủy, đồ của cô này." Trước cổng trường quay có người gọi cô ta.
Nhan Nhược Thủy đứng lên, trước những ánh mắt khác nhau đi về phía cửa, thần sắc lãnh đạm mà tiếp nhận bình giữ nhiệt, sau đó lại trở về vị trí của mình.
Bình giữ nhiệt đựng đầy canh gà.
Biểu tình Nhan Nhược Thủy thản nhiên, có một chút hạnh phúc yên lặng thoáng qua.
Đoàn phim nhìn thấy một màn vừa rồi, thì thầm to nhỏ với nhau.
"Ai đưa vậy?"
"Nhan Nhược Thủy có người giàu có bao nuôi sao?"
"Có thể lắm, dáng người cô ta thật sự là không tồi."
......
Cứ thế không ít lời ác ý nhắm vào cô ta, Nhan Nhược Thủy giả vờ không nghe thấy, uống xong canh gà, sau đó liền đi đóng phim.
"3, 2, 1, bắt đầu."
Nhóm nữ diễn viên nhìn bóng dáng Nhan Nhược Thủy liền ghen ghét vô cùng.
"Đều tại cô ta, không hiểu đạo diễn làm sao lại thêm nhiều cảnh quay cho cô ta, khiến cảnh quay của tôi đều bị cắt bớt!"
"Thật không hiểu được loại đàn bà như cô ta thì có cái gì tốt."
"Đúng vậy đúng vậy, tại sao nữ chính《 Liệt Diễm 》 không phải do Lương Chỉ đảm nhận chứ?"
"Nghe nói là nội bộ điều động Nhan Nhược Thủy."
"Ồ......"
***
Bích Linh nằm thêm vài ngày trên giường, hai tay chỉ có thể cử động một chút, đủ có thể thấy vết thương này nặng đến mức nào.
"Mở miệng ra." Liên Vô Trần đưa cái thìa tới bên miệng Bích Linh.
Bích Linh tránh đi.
Tâm trạng không tốt, không muốn ăn.
Liên Vô Trần buông cái muỗng, buồn bực mà nhìn Bích Linh.
Từ lúc cô tỉnh lại, một câu cũng không chịu nói cho hắn nghe.
Ăn cơm đều là tùy vào tâm trạng có vui vẻ hay không, tâm trạng tốt, cô chỉ miễn cưỡng ăn một chút, tâm trạng không tốt thì cái gì cũng không ăn.
Lúc đầu hắn đều mạnh mẽ bón hết cho cô, kết quả mấy ngày liên tiếp đến một hạt cơm cô cũng không ăn, từ trước tới giờ đều là dựa vào truyền đường glucozo để duy trì sự sống.
Mắt thấy cô ấy từ từ gầy ốm, hắn cũng rất phiền muộn.
Nữ nhân này, quả thực là số kiếp đời này của hắn. Nhưng hắn hoàn toàn không có biện pháp gì với cô. Hắn không muốn cô chết bây giờ.
Liên Vô Trần bỏ chén xuống liền rời đi, Bích Linh nhìn bóng dáng của hắn rời đi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Ồ, rốt cuộc cũng đi rồi.
Tâm trạng liền trở nên tốt hơn, làm sao bây giờ?
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, một nữ y tá nhỏ xuất hiện, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào.
Wow, một cô gái nhỏ, thật đáng yêu.
Bích Linh nhìn chằm chằm vào người ta, nhất thời không thể rời mắt.
"Lương Lương, tên tôi là Tiểu Điềm, về sau sẽ chăm sóc cho cô." Cô y tá nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm chén thức ăn lên, vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng nói: "Lương Lương lại đây ngoan ngoãn ăn cơm."
Bích Linh cười ôn hòa, ngoan ngoãn mà hé miệng.
Em gái nhỏ nói cái gì cũng đúng!
【 Ký chủ, ngươi không phải đàn ông, phải có tiết tháo một chút. 】
Phi, người đều đã bị cầm tù, cần gì phải có tiết tháo chứ!
Hệ thống yên lặng câm miệng, ký chủ hiện tại đang ở thời kỳ nổi bão, nó không nên đi trêu chọc cô.
Bên ngoài phòng bệnh.
Liên Vô Trần nhìn cô đối với cái cô y tá kia vui vẻ như vậy, ngoan ngoãn như vậy, trong mắt liền xuất hiện sóng gió mãnh liệt.
"Phanh ――" hung hăng đấm một quyền vào bức tường sơn màu trắng tuyết, máu đỏ thắm chảy ra từ những ngón tay.
Vì cái gì cô ấy không thể cũng ngoan như vậy ở trước mặt hắn......
Vì cái gì!
"Lương Lương, tôi giúp cô lau người nhé?" Cô y tá nhỏ cẩn thận hỏi.
Vì Liên tiên sinh nói vị này rất khó hầu hạ, tính tình ương bướng.
Tuy rằng vừa rồi Lương Lương ăn cơm rất ngoan, không giống như lời của Liên tiên sinh!
Bích Linh gật đầu không chút do dự: "Được thôi! Cảm ơn cô."
Dễ dàng như vậy sao?
Xem ra Lương Lương thật không giống như Liên tiên sinh nói.
Cái gọi là sắc đẹp thay cơm, cũng chỉ như vậy thôi, nhìn thấy sức ăn của Bích Linh tăng thêm là biết.
Liên Vô Trần cũng thử tự mình bón cơm, nhưng mà Bích Linh căn bản không để ý đến hắn, đối với hắn lúc nào cũng là khuôn mặt không cảm xúc.
Càng làm cho Liên Vô Trần không chịu nổi chính là vừa giây trước Bích Linh đối với cô y tá nhỏ cười đến vô cùng vui vẻ, giây tiếp theo thấy hắn lại là vẻ mặt lạnh như sương giá.
Đãi ngộ khác biệt thế này ai sáng suốt vừa thấy liền biết.