Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 559: Quá yếu, mạnh hơn đi




Edit: Bánh Bao/Beta: Padu.

Nam Tầm nhảy rất khá dưới sự dẫn dắt của Tạ Lương Thành, hoặc phải nói phối hợp với anh rất khá. Giữa hai người dường như có một sự ăn ý trời sinh.

Tạ Lương Thành hơi bất ngờ: "Cô từng học nhảy?"

Nam Tầm chỉ cười cười: "Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy à anh? Thứ nhất là nhờ em thông minh. Thứ hai là vì anh dạy giỏi đó."

Tạ Lương Thành thâm trầm nhìn cô, hiển nhiên không tin.

Đúng lúc này, Tiểu Bát hô : "Ngươi biết xấu hổ không đấy? Biết trước rồi còn gì!" Giây tiếp theo lại mừng phát khóc: "Ác niệm đại Boss thế mà giảm 5 điểm! Thật cmn khó nhằn, hiu hiu."

Nam Tầm cong cong khóe miệng.

"Cô cười gì?" Anh hỏi.

Cô mới không nói: "Anh quan tâm em cười gì làm gì, dù sao đều do em vui."

Tạ Lương Thành lạnh nhạt bình luận: "Phụ nữ quả là phức tạp."

Nam Tầm cười khẽ: "Phụ nữ ấy à, giống một quyển sách vậy. Anh sẵn sàng nghiên cứu thì sẽ phát hiện chẳng có gì khó, nhưng người như anh cả đây e rằng ngay bìa thôi cũng lười lật."

Tạ Lương Thành không ý kiến.

"Phải rồi anh cả, sao hồi nãy anh không cho em khiêu vũ với quý ngài kia vậy? Em thấy quan quân đấy cũng đẹp lắm."

Tạ Lương Thành hơi khựng bước làm Nam Tầm suýt giẫm lên giày anh.

Anh mím môi, liệt mặt nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ để ý giúp cô, những người ở đây không hợp. Cô gấp đến thế à?"

Nghe cái câu này xem. Nam Tầm đáp: "Vâng, tuổi em ở thôn đã tính ế rồi. Vốn anh Đại Hà định tới nhà cầu hôn em, nào ngờ... Sau chuyện đó, em bị mợ bán cho nhà họ Tạ, gả cho một người chết."

Không biết cọng thần kinh nào của người chết trước mặt bị chập mà tự dưng cười giễu cợt: "Cô gặp đàn ông nào cũng gọi anh thân thiết thế hả?"

Nam Tầm chu chu miệng: "Hiện tại em chỉ gọi mỗi anh thôi, nếu anh không thích thì em không gọi nữa. Thực ra em thấy em thiệt lắm nhé, anh nói xem anh hơn em tận tám tuổi, gọi chú được luôn ấy chứ."

Khóe mắt Tạ Lương Thành run rẩy trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh đáp trả: "Tính kiểu của cô thì cô lớn hơn em trai mình mười tuổi, đáng ra thằng bé không nên gọi chị? Nếu không có quan hệ huyết thống, có phải nó nên gọi cô là thím không?"

Nam Tầm:...

Tiểu Bát không nể mặt cười cho thối mũi: "Ai bảo ngươi diss đại Boss. Ngươi không biết đại Boss thế giới này trước nay không lên tiếng thì thôi, một khi lên là hú hồn hả? Há há há..."

Nam Tầm không vui ngắt véo vai anh. Véo chết anh.

Tạ Lương Thành hơi nhướng mày: "Quá yếu, mạnh hơn đi."

Nam Tầm: Mẹ nó, tưởng tôi mát-xa cho anh đấy à?

Tiểu Bát: Phụt, ha ha ha ha...

Hai người vừa nhảy vừa tiến dần tiếp cận Tiết Đại soái. Nhưng chưa kịp chạm đích, nhạc đã chuyển thành tình ca da diết.

Nam Tầm phát biểu cảm nghĩ: Tình ca niên đại này triền miên quá đi thôi. Mỗi chữ ngân dài thật dài, mềm tận xương tủy.

Cô đảo mắt ngó quanh, mọi người quả nhiên đã đổi tư thế. Hai tay các quý ông đặt bên eo bạn gái, hai tay bạn gái thì ôm cổ các quý ông, cơ thể gần như dán khít.

Nam Tầm thăm dò xong liền thu tầm mắt.

Cái tay nắm tay cô của Tạ Lương Thành không biết lén dời xuống hông cô từ khi nào. Nam Tầm ngẩn ra, rồi cũng buông tay choàng lên cổ anh. Giữa hai người có một khe hở nhỏ do Nam Tầm cố tình giữ. Cô sợ anh không thoải mái.

Tiếng ca da diết khiến bầu không khí trong đại sảnh dần trở nên mập mờ. Nam Tầm nhìn người trước mặt, bỗng thấy mắt anh thật sâu, cảm xúc bên trong cũng được che giấu rất cẩn thận. Thế nhưng cảm giác lạnh nhạt xa cách luôn quanh quẩn người anh dường như phai đi rất nhiều.

Ngón tay cô chọc chọc cổ anh, ghé sát vào bên tai nhắc nhở: "Anh cả, chúng ta tới rồi. Tiết Đại soái và phu nhân ông ta ở ngay sau lưng."

Tay Tạ Lương Thành ôm eo cô run nhè nhẹ, khẽ đáp.

Tiết Đại soái đang đắm chìm trong tình khúc triền miên, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam: "Đại soái, những lời Ngô Đại soái nói ban nãy đều nhằm châm ngòi ly gián. Tôi chỉ muốn yên phận ở một góc."

Tiết Đại soái đang hưng phấn nên không để bụng: "Yên tâm, lòng tôi rõ cả. Bàn tính của Ngô Việt Cao ai nấy đều nhìn ra, cậu thế nào tôi còn không biết sao?"

Tạ Lương Thành: "Cảm ơn Đại soái tin tưởng."

Hoàn thành mục tiêu, Tạ Lương Thành ôm Nam Tầm từ từ cách xa Tiết Đại soái.

Nam Tầm những tưởng anh sẽ trực tiếp dẫn mình khỏi sảnh khiêu vũ, ai dè cứ ôm eo cô nhẹ nhàng chuyển động đến tận khi bài ca kết thúc mới buông tay.

Đôi tay buông thõng hai bên của Tạ Lương Thành hơi co lại. Tại nơi không ai trông thấy, anh lén cọ mồ hôi lên quần quân phục để lau.

"Cô ngồi đây, tôi tìm La Phó quan điều tra một số việc." Tạ Lương Thành nói. Nhớ tới gì, anh lại quay đầu dặn dò: "Đừng nhận lời mời lung tung, cũng đừng uống rượu. Cô còn quá nhỏ."

Nam Tầm xua xua tay: "Biết rồi anh cả, anh mau đi đi."

Chờ Tạ Lương Thành rời đi, ánh mắt như có như không lúc trước lập tức trở nên rõ ràng. Nam Tầm lần theo hướng đối diện, phát hiện cặp mắt đầy khiếp sợ trong góc.

Là nữ quân nhân Hà Tình.

Hà Tình theo Tạ Lương Thành suốt sáu năm, từ lúc anh rớt xuống cảnh nghèo túng tới lúc lần nữa phong quang. Cô đặc biệt để ý từng cử chỉ và sở thích anh nên rõ hơn ai hết anh ghét đụng chạm phụ nữ đến mức nào. Vậy mà hôm nay, tất cả những gì cô tự cho là hiểu đều bị lật đổ.

Thiếu soái lại ôm một cô gái khiêu vũ?

Ôm! Gần như dính vào nhau!

Hà Tình bỗng chốc hoảng hốt. Cô vốn tưởng cứ theo bên cạnh Thiếu soái, khi nào anh quen với sự tồn tại của mình thì từ từ về lại thân phận phụ nữ. Khi đó cô sẽ là người phụ nữ duy nhất đứng cạnh Thiếu soái.

Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của cô em gái nuôi hoàn toàn đảo lộn mọi thứ.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tạ Lương Thành cho phép phụ nữ tới gần như thế. Nếu đã tồn tại một người dễ dàng tiếp cận được anh thì những hành động mấy năm nay của cô buồn cười cỡ nào?

Hà Tình không khỏi cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng như đất bằng của mình. Cô bắt đầu nịt ngực từ khi nhập ngũ gặp được người đàn ông này, thế nên bộ ngực dần dà ngừng phát triển ở thời thiếu nữ.

Cô tập sao cho tướng tá không khác gì đàn ông để trà trộn vào đám họ. Thời gian dài, cô vậy mà cũng nghĩ mình là đàn ông. Cô luôn cho rằng mình rất kiên cường, nhưng ngay lúc này lại cảm giác trời như sụp mất. Rốt cuộc không chịu nổi nữa, cơ thể cũng sụp đổ theo.

Nam Tầm ngờ vực ngó cô nàng.

Cô đã làm gì đâu, sao vẻ mặt người này như sắp khóc tới nơi thế?

Tiểu Bát ngạc nhiên thán: "Ngươi giỏi ghê Tầm ơi, một ánh mắt đã chọc người ta khóc."

Nam Tầm:...