Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 548: Đúng vậy đấy, anh cả




Edit: Trant/ Beta: Bánh Bao, RED, Padu

Tạ Lương Thành lặn lội đường xa, về nhà nhất thiết phải tắm rửa. Nhưng anh có thể tự xuống bếp xách hai thùng nước ấm lên phòng, không cần ai hầu hạ.

Anh ngâm mình trong bồn, hai tay khoác lên thành mép, mắt ưng thoải mái khép hờ giấu đi vẻ sắc bén. Vóc người tráng kiện dựa vách thùng, sáu bảy vết đạn thấp thoáng trên cơ bắp săn chắc.

Trong đó có một vết ngay sát tim.

Giữa hơi nước mịt mờ, anh mở to mắt trông bộ quân phục treo bên cạnh và chiếc khăn gấm nhặt về sau đó.

Không biết nhớ tới gì mà ngồi thẳng dậy, ngẩn người nhìn chăm chăm chiếc khăn. Dấu chân bên trên anh đã giặt sạch.

Thật ra khi đó không thấy khó chịu như trước. Ngẫm lại thì ngay cả bản thân cũng bất ngờ.

Đây là người con gái thứ hai sau Hà Tình anh không phản cảm khi đụng phải. Không, Hà Tình trong mắt anh chẳng khác gì đàn ông. Còn người này... là một cô gái thực thụ.

Tạ Lương Thành hồi tưởng ký ức xa xôi. Hai cơ thể dây dưa quấn quýt, tiếng rên rỉ gầm gừ dính nhớp...

Mắt anh xẹt qua vẻ ghê tởm khó phai, tâm trạng cũng trở nên cáu gắt.

Anh trầm cả người xuống nước.

...

Mấy bà vợ lẽ hay tin sắp dọn lên tỉnh, ai nấy đều hớn hở cười ngoác miệng.

Dì Ba vui nhất: "Ở cái trấn nhỏ này, mấy bà mợ chơi bài chẳng dám cược lớn, chẳng vui tẹo nào. Nay mai lên tỉnh, rốt cuộc được đánh với các phu nhân nhà quan rồi."

Dì Chín nói: "Tôi thì cuối cùng có cơ hội mặc sườn xám. Ở đây bận ra đường là bị người ta xúm lại xem như khỉ, làm tôi không dám mặc lại lần hai."

Lời dì Chín khiến mọi người bật cười.

Trong khi đám người sôi nổi bàn tán, sắc mặt dì Mười hai hết sức khó coi. Đến lúc dì Năm đánh mắt ra hiệu, cô ta mới gượng nở nụ cười.

Nam Tầm nhíu mày xem hai người mắt đi mày lại.

Cô đã sớm phát hiện manh mối. Mặt dì Mười Hai mang vẻ đào hoa, nhưng phận là vợ bé nhà cao cửa rộng có chồng đã chết... tướng mạo này không phải điềm tốt.

Sau khi biết tin, mấy bà vợ lẽ bận bịu gói ghém đồ đạc. Trái lại Nam Tầm trắng tay gả vào, chẳng có gì để dọn.

***

Sáng sớm hôm sau, Nam Tầm tới thỉnh an bà cả, Tạ Lương Thành đã ngồi ở đó.

Anh mặc bộ quân phục ngày hôm qua. Cúc áo cài tận cổ, thắt lưng da chỉnh chu không chút xiêu vẹo. Mặt mày tuy thả lỏng, nửa người trên vẫn thẳng tắp.

Nam Tầm tiến vào, Tạ Lương Thành quét mắt qua chỗ cô rồi thưa với bà cả: "U, con đi trước."

Thấy anh đứng dậy chuẩn bị đi, Nam Tầm thong thả mở miệng: "Cậu cả quả là người bận rộn, đến thời gian nói chuyện với u cũng không có. Vậy mà chẳng nghĩ thử xem mấy năm nay cậu không ở, u nuôi một thân một mình sống ra sao."

Tạ Lương Thành nhìn cô, cất giọng lành lạnh: "Cô nhập vai nhanh đấy, đã tự cho mình là con nuôi nhà họ Tạ rồi à?"

Nam Tầm cười híp mắt: "Vâng, anh cả. Em đây chỉ muốn khuyên anh ngoài đánh đánh giết giết cũng nên hiếu thảo với u và bà nội nữa. Với tư cách em gái nuôi, lời này không quá phận chứ ạ?"

Tạ Lương Thành nghe gọi "anh cả" mà nao nao, chân mày khẽ nhíu lại giãn ra.

Bà cả hùa theo: "Đúng đấy, Tiểu Ngư nói vài câu thì có sao? Mấy tháng qua nó chưa từng chê mẹ lải nhải. Ai như con, trước đã không thích nghe mẹ nói, lớn rồi càng không kiên nhẫn."

Tạ Lương Thành:...

"Mẫu thân, con nào có vậy."

"Không thì ngồi yên đấy!" Bà cả ra uy.

Tạ Lương Thành định sải bước lại rút chân về, ngồi xuống.

Tiểu Bát khen Nam Tầm tới tấp: "Thân ái ngươi đỉnh quá! Bà cả thương ngươi như con gái luôn, còn chống lưng cho nữa chứ."

Nam Tầm trả lời: "Bà cả cũng chẳng phải người lương thiện gì. Hoàn cảnh Hứa Đa Ngư đáng thương thì đáng thương thật, nhưng có lẽ phần nhiều vì câu lừa người lần trước của ta hơn là hổ thẹn."

Tiểu Bát: "Hiểu rồi! Nhờ ngươi mặt dày vô sỉ tự xưng mình là quý nhân trong mệnh đại Boss!"

Nam Tầm tám chuyện với bà cả, Tạ Lương Thành ngồi một bên im re, thi thoảng liếc sang lắng nghe cô nghiêm túc ba hoa chích chòe.

"... U, con xem cho u rồi. Phong thuỷ phòng ngủ không có gì bất ổn, có điều tượng gỗ đại bàng tung cánh khắc tuổi u, không hợp lắm. Với cả không nên trang trí vật nhọn trong phòng đâu ạ. U nên cất đi hoặc để chỗ khác."

"À à, được, mẹ sẽ cất mấy thứ đó sau."

Tạ Lương Thành híp mắt, đột nhiên chen ngang: "Nghe nói cô không chỉ biết phong thuỷ mà còn xem tướng đoán mệnh. Vậy cô nói thử xem, tướng mạo tôi thế nào, những mưu tính của tôi có đạt được không?"

Nam Tầm nghe thế nhướng mày, ánh mắt sáng như đèn pha quan sát anh quang minh chính đại.

Tạ Lương Thành trông cặp mắt đen láy ấy, ngoài mặt không biến sắc nhưng trong lòng dần mất tự nhiên.

"Ngắm đủ chưa?" Anh trầm giọng.

"Anh cả đừng vội. Em thấy mệnh cung anh sâu đầy sáng loáng, tức vạn sự như ý. Mũi cao mà thẳng, tức cả đời thịnh vượng. Mắt đẹp tựa vẽ, tức gia nghiệp hưng thịnh. Cung quan lộc sáng sủa, vẻ vang không dứt. Trán cao tuấn tú, tuổi trẻ thành danh." Nam Tầm vừa xem vừa nói.

Bà cả vui mừng, Tiểu Ngư nói êm tai quá.

"Còn chuyện anh đang mưu tính." Nam Tầm thôi cười, nghiêm mặt nói: "Đừng nóng vội. Chỉ cần làm đâu chắc đấy là sự sẽ thành trong vòng một năm."

Tạ Lương Thành nheo mắt đối diện Nam Tầm: "Cô biết tôi đang tính gì?"

Nam Tầm nhìn thoáng qua bà cả, hỏi ngược lại: "Anh muốn em nói thẳng trước mặt u?"

Bà cả nghi ngờ: "Chuyện gì bí mật đến nỗi không thể nói trước mặt bà già này? Tiểu Thành, không biết con đang dự tính gì, nhưng Tiểu Ngư đã bảo đừng nóng vội thì con tuyệt đối đừng, cứ từ từ mà làm."

Mắt Tạ Lương Thành lóe lên tia ảo não không dễ phát hiện, cười tự giễu: "Sao tôi lại đi hỏi cô, suýt nữa tin thật."

Nam Tầm hơi giận, quay sang bà cả: "U coi anh kìa, đã không tin còn kêu con xem giúp. Con chỉ ra, lại bảo con lừa gạt. Nếu không tin thì đừng kêu con xem chứ?"

Bà cả trừng thằng con, dỗ dành cô: "Đừng để ý đến nó, nó là cái hũ nút. Nó không tin thì mẹ nuôi tin!"

Nam Tầm cong môi: "U thật tốt. Ngoài song thân, u là người tốt với con nhất. Con hứa sau này sẽ hiếu thảo u như u ruột."

"Có mẹ nuôi đây, nhất định không để ai bắt nạt con. Con trai ruột cũng không được!"

"Cảm ơn u!" Nam Tầm liếc Tạ Lương Thành đầy đắc ý.

Tạ Lương Thành lạnh mặt ngồi nhìn, lần nữa chứng kiến công phu dẻo miệng của cô nàng. Nhưng kỳ lạ là anh không thấy cái vẻ khoe khoang này... đáng ghét.

Con ngươi Tạ Lương Thành chợt lóe, dời tầm mắt khỏi cô.