Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 539: Ngoại truyện cụ tổ, hợp táng và sau này




Thi thể Nam Tầm và cụ tổ nửa năm sau mới được phát hiện

Nhân viên tổ dân phố đến từng nhà kiểm tra nhân khẩu hằng năm theo lệ thường thì phát hiện căn biệt thự nhỏ lẻ loi, sừng sững nơi lưng chừng núi.

Mới tới đăng ký hộ khẩu năm nay là hai người trẻ tuổi.

Dân làng nhiệt tình dẫn đường, vừa đi vừa lải nhải: "Nói cũng lạ. Nửa năm trước, hộ này từ ngoài đến mua biệt thự với giá cao. Trừ ngày đầu dọn tới, nửa năm nay tôi chưa từng thấy mặt, hình như họ không bước chân khỏi cửa."

Vì không thân nên tuy thấy lạ, người trong làng chẳng dám làm phiền. Dù sao rau có thể trồng trong sân, nước có thể gánh từ giếng, bởi vậy mấy tháng không ra cửa cũng không đói chết.

Hai cỗ thi thể ôm chặt lấy nhau ở sân nhỏ được phát hiện nhờ lần kiểm tra nhân khẩu này. Đó là xác một nam một nữ đã phân hủy nghiêm trọng.

Tin tức làm dân địa phương sợ hãi, đồng thời chấn động toàn thành phố.

Khám nghiệm tử thi cho thấy, nguyên nhân tử vong cao là trúng độc. Còn tự sát hay bị giết hại thì không cách nào kiểm chứng.

Lúc Thẩm Tông Diệu và Thẩm Quang Bích hay tin, phản ứng đầu tiên đều cho rằng là giả.

Cụ tổ lợi hại thế sao chết được? Ngài rõ ràng dẫn con nhóc Thẩm Hiểu Nhu du sơn ngoạn thủy mà!

Đến khi thấy ảnh chụp trên thời sự mới sững sờ.

Ngón tay xác nam đã thối rữa đeo nhẫn ban chỉ, vật bất ly thân của cụ tổ. Cổ xác nữ cũng đeo ngọc bội cụ tặng Thẩm Hiểu Nhu.

Thẩm Quang Bích trông hai thi thể ôm chặt lấy nhau mà mắt cay xè, muốn khóc không khóc được, tim ngày càng nhói.

Lúc đi nhận xác, cảnh sát hỏi hai người có quan hệ gì với người chết, Thẩm Quang Bích trả lời: "Họ là một đôi tình nhân hết sức yêu nhau, tôi là anh trai nhà gái."

Đồ dùng trong biệt thự đã phủ đầy bụi. Thẩm Quang Bích tìm được điện thoại của hai người.

Cậu níu tia hy vọng cuối cùng sạc pin điện thoại, mong rằng có thể tìm được manh mối gì đó.

Khởi động lại, di động Thẩm Hiểu Nhu nhảy một loạt tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ.

Trong đó có cậu, cũng có bạn bè Thẩm Hiểu Nhu.

Thẩm Quang Bích mở xem vài tin.

Chu Á Linh: Hiểu Nhu, chị có người bạn gần đây cứ gặp ác mộng, tiện đến xem không em?

Mạc Tang: Hiểu Nhu, nghe nói em ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Thế mà dám bảo mình bận rộn, rủ em đi chơi thì nói không có thời gian. Năm ngày nữa bọn chị dạo ngoại thành, em tới chung chứ?

Bánh Bao Giản: Woa woa ~ ~ Hiểu Nhu, chị viết sách mới! "Thiếu nữ thức tỉnh mắt Âm Dương chinh phục thế giới phong thủy" /Mắt lấp lánh cầu cổ vũ!/

...

Qua một thời gian, những người này hỏi sao Thẩm Hiểu Nhu không trả lời. Lại qua thời gian nữa, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ dần ít đi.

Thẩm Quang Bích nhớ rõ khi đó bọn họ tìm được số mình, nhao nhao hỏi Hiểu Nhu bị sao. Lúc ấy cậu còn tưởng Thẩm Hiểu Nhu đang tận hưởng giây phút riêng tư với cụ tổ nên không nghe máy.

Giờ ngẫm lại, cậu thật ngu quá. Sao có thể tin Thẩm Hiểu Như thế cơ chứ.

Con bé nói không có gì thì đừng quấy rầy, nó muốn cùng cụ tổ hưởng thụ thế giới hai người. Lúc đi rất vui vẻ, nên cậu tin.

Nếu không phải vậy, có khi cậu đã phát hiện hai người mất tích sớm hơn? Phải chăng hai người sẽ không chết?

Thẩm Tông Diệu thở dài vỗ vai cậu: "Vừa rồi ba xem thi thể, Thẩm Hiểu Nhu trúng thi độc chết, còn cụ tổ không biết vì sao xác cũng thối rữa. Nhưng ba nghe nói lần trước nhà họ Tần dẫn theo một đứa bé có pháp khí Thiên giai, hình như tên Tần Dung. Khi ấy cụ tổ tiếp một kiếm. Con thử ngẫm lại dây tơ móc nối trong đó xem?"

Mặt Thẩm Quang Bích đổi sắc: "Ba, ý ba là... Cụ tổ vì thanh kiếm này mới... Nhưng sao ngài không nói? Cụ tổ chẳng nói gì cả! Con dẫu gì cũng là đồ đệ của ngài, sao ngài không nói cho con?"

Thẩm Tông Diệu: "Đừng trách lời ba khó nghe, trong lòng cụ tổ chỉ có con bé Thẩm Hiểu Nhu. Trước khi chết có con bé bầu bạn, nhất định không cô đơn."

Thẩm Quang Bích không biết nghĩ gì, bỗng ngơ ngẩn: "Ba, ba nói... lẽ nào Hiểu Nhu nó bị cụ tổ..."

Thẩm Tông Diệu ngắt lời: "Chắc con bé tự nguyện. Ngày thường cụ tổ thương nó vậy, nó nên đi theo ngài."

Thẩm Quang Bích nghe thế trầm mặc.

Tự nguyện ư? Có lẽ vậy, dù sao con bé cũng rất thích ngài.

Cụ tổ chiều nó thành đồ lười. Không có cụ, sau này nó sống làm sao?

Đi chung cũng tốt.

"Ba." Thẩm Quang Bích chợt gọi ông, hờ hững nói: "Cụ tổ và Thẩm Hiểu Nhu không còn, ba quả là thờ ơ."

Thẩm Tông Diệu ngẩn ra, không nói gì.

...

Nhà họ Thẩm hợp táng cụ tổ và Thẩm Hiểu Nhu vào phần mộ tổ tiên.

Mọi người đều nói Thẩm Hiểu Nhu hưởng sái cụ tổ, không thì nào vào đó được.

Thẩm Quang Bích nghe vậy chỉ cười lạnh.

Từ ngày đó, Thẩm Quang Bích vốn ít nói càng thêm kiệm lời. Cậu liều mạng tu luyện theo phương pháp trong quyển sổ cụ tổ để lại, cuối cùng thành công dẫn khí vào người. Cả những phù trận và cách giải sát, cậu cũng miệt mài luyện tập ngày đêm.

***

Mười năm sau, Thẩm Quang Bích nổi tiếng vượt xa ba mình trong giới phong thủy.

Nổi cùng cậu là tính cách lạnh nhạt xa cách và trái tim lương thiện.

Cậu thích lủi thủi một mình, không tham gia bất cứ lời mời tụ họp nào. Nghe nói ngay cả hôn lễ thầy Tần và Lục Địch Phong, gia chủ nhà họ Lục đứng đầu tứ đại thế gia, cũng không tham dự.

Đồn rằng thầy Thẩm không thích người họ Tần, đặc biệt là Tần Dung.

Vì lý do gì thì trong giới lưu truyền mấy phiên bản.

Có người kể, thầy Thẩm thầm thương trộm nhớ thầy Tần, kết quả thầy Tần gả cho người ngoài nghề là Giám đốc Lục đa tài nhiều tiền, trên người còn có khí chân long trăm năm khó gặp. Thầy Thẩm không bằng nên vì yêu sinh hận Tần Dung.

Cũng có người đồn Tần Dung hại chết người thân yêu nhất của thầy Thẩm. Nhưng ai nấy đều biết thầy Tần có tiếng công tư phân minh, chỉ diệt tà ma, không hại người.

Những nguyên nhân trên không thể kiểm chứng. Nên dần dà, mọi người cũng mặc kệ ân oán giữa hai nhà. Chỉ biết họ Tần và Thẩm, muốn mời chỉ có thể mời một.

Tính tình thầy Thẩm tuy quái gở khó gần, nhưng mỗi lần đều quyên góp nửa thù lao. Người người ca ngợi cậu tốt bụng.

Những lúc như vậy, Thẩm Quang Bích sẽ chủ động giải thích: Không phải lòng tôi tốt, là tiểu sư muội và sư phụ tốt. Mỗi lần giúp người ta xem phong thủy, tiêu tai giải hạn đều là làm thay họ, phần tôi quyên góp cũng là của họ.

Nói đến đây, Thẩm Quang Bích nở nụ cười hiếm thấy, ánh mắt đong đầy hoài niệm: Tiểu sư muội từng góp hết một triệu em ấy kiếm được, một đồng cũng không giữ.

Mọi người nghe mà thổn thức không thôi.

Thẩm Quang Bích đứng trước phần mộ tổ tiên nhìn ngôi mộ lớn nhất, thì thầm: "Mười năm, con ở thế giới này không tốt không xấu, hai người thì sao? Ở thế giới bên kia sống tốt không?"