Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 536: Ngươi là ... đồng loại?




Đã vào rồi, Thẩm Duệ Uyên cũng chẳng thể đuổi ra, chỉ đành thở dài: "Bé đứng ra xa đi, cụ tổ giải quyết nó nhanh thôi."

Nam Tầm vâng lời đáp: "Dạ."

Cô nghĩ chắc thi ma tướng quân không hiểu tiếng hiện đại, bằng không có khi đã tức ói máu nằm ngược về quan tài rồi ấy chứ.

"Cụ tổ cố lên, tốc chiến tốc thắng nha!" Nam Tầm bổ sung câu cổ vũ rồi tìm góc xa nhất đứng.

Cô tin tưởng cụ tổ, tin vô cùng. Anh dám đánh một mình, nghĩa là đã nắm chắc. Có điều hai người phải giải quyết xong thi ma trước khi đám thầy phong thủy tới, bởi bộ dạng cụ tổ lúc này tuyệt đối không thể để người ngoài bắt gặp.

Thi ma mắt lam thấy Thẩm Duệ Uyên biến hình thì trừng đôi mắt đã dần nhiễm đỏ, giọng thô đặc lẩm bẩm như không tưởng tượng nổi: "Ngươi là... đồng loại?"

Thẩm Duệ Uyên híp đôi mắt đỏ au: "Ta không phải đồng loại của thứ yêu tà chẳng còn thiện niệm như ngươi."

Đương nhiên, Nam Tầm hoàn toàn không hiểu hai người nói gì, mặc dù cô cũng từng lăn lộn ở cổ đại.

Nam Tầm rất tò mò sao cụ tổ hiểu được ngôn ngữ hai ngàn năm trước. Hai ngàn năm coi là cổ so với một ngàn năm nhỉ? Cụ tổ quá đỉnh!

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Thẩm Duệ Uyên đã đấu với thi ma hơn mười chiêu

Nam Tầm sùng bái nhìn cụ tổ. Không ngờ cụ trông thư sinh văn nhã mà nhấc đao múa lợi hại thế, ngầu dữ dội.

Thi ma mắt lam khó đối phó hơn hai người nghĩ. Uy lực ngọn đao nó chém kinh người như thể núi bổ.

Nhưng cụ tổ cao hơn nó một bậc, lại không ngừng tu luyện, nên hóa giải được hết các chiêu thức khí thế bức người của nó.

Rốt cuộc nửa tiếng sau, cụ tổ đánh văng binh khí thi ma mắt lam, rồi chọc thủng ngực móc trái tim đã sớm xơ cứng của nó. Tiếp đó, cụ cắt đầu thi ma bằng cặp móng sắc bén.

Đầu và tim đều mất, thi ma ngủm hoàn toàn.

Nam Tầm thả lỏng, nhào vọt qua chỗ anh. Không chê cặp móng cứng ngắc vừa cắt đầu cương thi của cụ tổ, cô ôm chặt anh hấp tấp nói: "Nhẫn ban chỉ cụ đâu? Mau đeo vào!"

Thẩm Duệ Uyên sờ túi. Phát hiện túi rỗng tuếch, không khỏi biến sắc.

Nam Tầm muốn khóc, trông là biết nhẫn ban chỉ bị rớt lúc đánh nhau rồi.

Hai người vội vàng lần mò trên đất. Mãi khi thấy cục xanh xanh nhỏ nhỏ, Nam Tầm mới thở phào một hơi.

"Cụ tổ, con tìm được ——"

Oành! Cửa đá bị mở từ ngoài.

Nam Tầm còn nắm chiếc nhẫn trong tay, chưa kịp tròng giúp cụ tổ.

Cô cho rằng nhóm thầy phong thủy phải tốn ít nhất một tiếng để diệt thi bá mắt lục. Dù sao nó có khả năng cao là tướng quân, không dễ đối phó. Nào ngờ... mới qua nửa tiếng.

Ai nấy chật và chật vật. Trong đó ba người hi sinh, bốn người bị cắn để diệt thi bá. May mọi người đều mang theo thuốc, lúc này mới ngăn được độc khuếch tán.

Tần Dung cầm đoản kiếm nhỏ máu đứng đầu, hai mắt đỏ ngầu ngân ngấn nước.

Nam Tầm không thấy thầy Tần kế bên cô nàng đâu, không khỏi hoài nghi ông ấy đã bị thi bá hút khô tinh khí.

"Sát khí nồng quá!" Đám người đồng loạt trừng Thẩm Duệ Uyên cạnh Nam Tầm, khiếp sợ hơn cả lúc gặp thi ma mắt lam.

Tới nước này Nam Tầm cũng chẳng hoang mang nữa. Cô bình tĩnh đeo nhẫn cho cụ tổ.

Vẻ ngoài thi ma chưa biến mất ngay. Mắt vẫn đỏ, bên khóe vẫn nhô gân tím, móng tay sắc dài vẫn đó.

"Thi ma mắt đỏ..." Tần Dung lẩm bẩm.

Toán người ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn anh.

Nam Tầm bình tĩnh giải thích: "Cụ tổ tôi xác thật là thi ma, nhưng chưa hại ai bao giờ, ban nãy thậm chí tiêu diệt thi ma mắt lam giúp mọi người. Các người sẽ không vong ân phụ nghĩa đến nỗi muốn giết cụ đấy chứ?"

Có nhẫn ban chỉ giấu sát khí, Thẩm Duệ Uyên dần biến về hình dạng con người. Anh hờ hững đảo mắt, gật đầu với bọn họ.

Tần Dung choàng tỉnh, quát to: "Yêu tà là yêu tà. Sát khí mới rồi còn nồng nặc hơn con thi ma mắt lam. Cô tưởng chúng tôi ngu chắc? Thật tin nó chưa hại ai?"

Đằng sau có người kéo cô nàng lại: "Cô Tần bình tĩnh chút. Thầy Tần chết chúng tôi rất khổ sở, nhưng thi ma mắt lam thật sự do... thầy Thẩm diệt trừ. Chúng ta nên bàn kỹ hơn."

Tần Dung trừng mắt: "Các người cũng bị lừa ư? Con này rõ là dã thú đội lốt người! Chẳng lẽ không ai cảm nhận được sát khí, tà khí trên người nó? Tôi từ lâu đã nghi con này không chỉ là thi ma mà còn tu tà!"

Thầy Miêu hơn 50 tuổi thở dài: "Nhóc Tần, tôi thấy vị này... không giống đám tu tà khác. Chúng ta về rồi hẵng quyết định."

Tần Dung phẫn nộ quát: "Các người chưa gặp nên chưa biết bọn này xảo quyệt cỡ nào. Mẹ tôi lúc trước gặp một gã tu tà, chính vì tin vào câu không hại người đo mà thả gã. Kết quả lại bị đám tu tà hại chết!"

Nói đến đây, hận ý trong mắt cô nàng ngập trời: "Thầy Miêu, nếu không phải khi nãy chú ba tôi kéo ông lại thì đã không bị thi bá mắt lục thừa cơ. Ông tận mắt chứng kiến nó hút tinh khí chú ba rồi đấy, vẫn muốn bỏ qua cho con thi ma đây à?"

Vẻ mặt thầy Miêu thay đổi nhưng không nói gì.

Ông không ngờ thầy Tần giúp mình. Nhà họ Miêu nhiều năm không xuống núi, chẳng quen thân với người bên ngoài. Nếu vừa rồi không có thầy Tần, ông dù không chết cũng bị thi bá cắn đứt tay.

Nhưng đứa bé này sao không chịu hiểu cho ông?

Đây là thi ma mắt đỏ. Mỗi thi bá mắt lục, phe họ đã người chết người bị thương, nào còn tinh lực đối phó thi ma mắt đỏ. Trận này tránh được thì tránh, về rồi quyết định sau.

Chẳng qua...

Thầy Miêu kìm lòng không đặng nhìn đoản kiếm trong tay Tần Dung.

Ông không lầm thì thanh kiếm này rất có thể là... pháp khí Thiên giai.

Pháp khí Thiên giai thời buổi này như lông phượng sừng lân. Chẳng biết con bé kiếm đâu ra.

Thầy Miêu còn phảng phất cảm nhận khí chân long mới xuất hiện trên thân nó sau khi Tần Dung luyện hóa kiếm. Nghĩa là trên người Tần Dung có lây dính khí chân long!

Khí chân long chỉ nằm trên người công đức lớn trí tuệ cao, hơn nữa đều là đàn ông. Vào trăm ngàn năm trước thì đây là mệnh đế vương.

Ban đầu Tần Dung không thể bắt pháp khí nhận chủ, nên nó thoạt nhìn chẳng khác đoản kiếm thường.

Có lẽ không lâu vừa rồi, bị kích thích bởi cái chết của thầy Tần, cô nàng đả tọa tại chỗ mới thành công luyện ra pháp khí. Hiện đã tâm linh tương thông với nó!