Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 498: Cụ tổ, cụ tốt quá




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant

Thẩm Quang Bích nhìn bóng lưng vui sướng của cô bé, vẻ mặt thay đổi mấy lần.

Em ấy đã sớm biết những chuyện xấu xa nhà họ Thẩm ngầm làm ư? Cho nên vẻ nhát gan nhút nhát trước kia đều là giả? Trong lòng em ấy rõ như gương sáng, chỉ là không có năng lực thay đổi điều gì, nên luôn nén giận?

Thẩm Quang Bích chưa từng gặp người nào giả vờ hay đến thế, nhưng như vậy... dường như cũng chẳng có gì không tốt.

Dừng một lát, cậu cũng theo vào cửa.

Nam Tầm mới gọi "cụ tổ", đang chuẩn bị vọt qua thì bất ngờ thấy người đàn ông ngồi trên sofa, lập tức phanh kít lại.

Người nọ mặc sơ mi trắng đơn giản, cài kín nút tới tận cổ, cho người ta một cảm giác rất cấm dục. Dưới thân mặc quần đen vừa người, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Búi tóc trước đó hiện được cột lại qua loa. Mái tóc dài kết hợp trang phục hiện đại vốn chẳng ra sao, nhưng đặt trên người anh thế mà có vẻ càng quý phái thần bí.

Nghe được tiếng Nam Tầm, người đàn ông ngẩng đầu nhìn lại. Mặt mày tinh tế như điêu khắc, đẹp tựa bức tượng ngọc.

Thẩm Quang Bích theo vào thấy cụ tổ ăn mặc như thế cũng không khỏi ngẩn ra.

Cụ tổ thoạt nhìn gần gũi hơn chút, nhưng Thẩm Quang Bích vẫn không cách nào xem nhẹ hơi thở đáng sợ trên người ngài.

Anh trông thấy Nam Tầm, đôi mắt đen nhánh hàm chứa ý cười, vẫy vẫy tay với cô: "Bé con, lại đây."

Nam Tầm tung tăng chạy qua chui đầu vào ngực anh, ôm eo anh làm nũng: "Cụ tổ, con đi học mà nhớ cụ muốn chết. Cụ có nhớ con không?"

Thẩm Quang Bích đứng đờ người hỗn độn trong gió.

Chẳng lẽ Thẩm Hiểu Nhu không cảm nhận được uy áp bức người từ cụ tổ? Cô thế mà dám chui... vào lòng cụ?

Thẩm Duệ Uyên nhìn bé con làm nũng trong lòng mình, sờ sờ đầu cô, đáp: "Có."

Nam Tầm quan sát anh trên dưới, dựng ngón tay cái: "Cụ tổ, cụ mặc thế này đẹp trai lắm luôn, con chẳng rời nổi mắt!"

Mày Thẩm Duệ Uyên hơi nhăn lại: "Thật không? Ta vẫn thấy không thoải mái lắm. Ở đây có thật nhiều thứ kỳ quái."

"Cụ tổ đừng sợ, con sẽ từ từ dạy cụ."

Thẩm Quang Bích nhìn hai người ôm ôm ấp ấp không coi ai ra gì, hóa thân thành cột gỗ chắn cửa.

Dù biết cụ tổ chỉ xem Thẩm Hiểu Nhu như con cháu, nhưng gương mặt kia quá trẻ, ôm ấp như vậy nhìn thật...

Thẩm Quang Bích thình lình mở miệng: "Cụ tổ, ba kêu con hỏi thăm ngài. Nếu có yêu cầu gì, có thể tùy thời gọi ông."

Thẩm Duệ Uyên dường như giờ mới để ý thấy cậu, hơi hơi gật đầu: "Nơi này cũng ổn, có gì sẽ gọi sau."

Nam Tầm giật mình: "Cụ tổ, cụ có cả điện thoại rồi ạ?"

Thẩm Duệ Uyên móc chiếc di động đời mới nhất ra, tay trúc trắc giải khóa màn hình. Mở danh bạ, trước mắt nơi đó chỉ có mỗi tên Thẩm Tông Diệu.

"Thứ gọi "di động" này ta dùng chưa quen, có điều nó cũng khá tiện." Thẩm Duệ Uyên nói.

Không thể không công nhận rằng Thẩm Tông Diệu quá tâm cơ. Chủ động mua điện thoại cho cụ tổ chưa nói, còn lưu cả số mình vào nữa. Ngay cả ngôn ngữ trên di động cũng chuyển thành phồn thể, cực kỳ có tâm.

Tiếp theo, Nam Tầm ngạc nhiên phát hiện, cụ tổ không chỉ biết dùng di động gọi điện, còn biết mở TV, máy giặt. Làm quen nhanh quá trời!

Nội tâm lạc lõng cầu ôm ôm đâu rồi?

Cô tức khắc cảm thấy mình như anh hùng không có đất dùng võ.

"Cụ cháu" hai người ngồi sofa xem TV, không khí hòa hợp vô cùng. Thẩm Quang Bích nghẹn chốc lát rồi quyết định về phòng học bài. Thật ra cậu rất muốn nhắc nhở Thẩm Hiểu Nhu phải học hành cẩn thận, nhưng rồi đành thôi. Chờ lần sau kiểm tra ăn phải trứng vịt, cũng là lúc cô khóc.

Thẩm Duệ Uyên cầm điều khiển đổi sang một kênh phim cổ trang cung đấu, sau đó vừa xem vừa bình: "Lúc ấy trang phục không phải thế. Trang dung phi tử kia không đẹp lắm. Bôi cái gì lên mí mắt, sao lại là màu tím..."

Nam Tầm ngồi cạnh cười ha ha, trông cụ tổ nghiêm trang bới móc thật đáng yêu.

"Bé nhìn tướng mạo nữ tử này xem, sao kỳ quái như thế."

Nam Tầm liếc một phi tử trên màn hình. Sao nữ kia hẳn phẫu thuật thẩm mĩ: gọt cằm, nâng mũi. Cô không biết tướng mạo nguyên bản của người này như nào, nhưng hiện tại thật sự không tốt.

Phú ở mũi, quý ở mắt. Nhưng từ khi người này động dao kéo, tuy mũi cao hơn nhưng lại lệch. Một khi mũi lệch, sự nghiệp nhất định có sóng gió lớn tuổi trung niên. Mắt kéo to, nhưng một to một nhỏ không đều, khó giữ gia nghiệp. Cằm đoán mệnh cuối đời, mà cằm sao nữ này bị gọt quá nhọn, chứng minh tuổi già không tốt.

Theo lý thuyết, người bình thường sẽ không đồng thời xuất hiện mấy tình huống này. Người nọ lại tụ tập đủ, nên cụ tổ mới thấy kỳ lạ.

"Cụ tổ, người này sửa mặt." Nam Tầm nói, sau đó giải thích cho đồ cổ bên cạnh về nền công nghiệp dao kéo phát triển rực rỡ ở xã hội hiện đại.

Thẩm Duệ Uyên than một tiếng, lắc đầu: "Tướng mạo tốt lại bị làm hỏng hết. Nếu ta không lầm thì cằm người này hẳn tương đối đầy đặn, mũi tuy không cao cũng rất thẳng. Là tướng cả đời không lo áo cơm."

Nam Tầm nổi tò mò dùng điện thoại cụ tổ lên mạng tra thử. Cô tìm được ảnh cô sao nữ kia ngày xưa, quả thấy cằm đầy đặn, mặt mượt mà, khắc hẳn gương mặt bây giờ.

Trên mạng có rất nhiều tin đồn về sao nữ này, Nam Tầm tiện tay click mở vài bình luận.

[Thảo Nê Mã (đmm)]: Rõ ràng phẫu thuật còn nói mình giảm cân thành công. Tưởng chúng tôi bị đui à? Mắt rõ là to hơn nhiều, mũi cũng cao hơn. Có hình có bằng chứng.

[Vũ Bảo]: Vốn trước kia rất thích cô này. Giờ hả, ha ha, cả đời đen không giải thích.

[Ba Tuổi Đã Ngoan Vô Cùng]: Tôi thấy động dao kéo cũng có sao đâu, showbiz phẫu thuật nhiều mà. Cơ mà XXX không nhận thì thôi, còn nói dối mình giảm béo. Xem tác phẩm mới nhất của cô này thấy mặt quá đơ, lúc cười lên cứ kỳ kỳ. Hồi trước còn đóng nữ chính, giờ thành nữ phụ số hai, nữ phụ số ba mất rồi. Sau này có khi nào lùi về tuyến mười tám luôn không?

"Cụ tổ, cụ đoán chuẩn thật. Hồi trước cô này trông như vầy nè." Nam Tầm đưa ảnh trước kia cho anh nhìn.

Thẩm Duệ Uyên ngó qua, thản nhiên nói: "Tự hủy tương lai, ngu muội tới cực điểm."

Nam Tầm có chút mưu đồ nhỏ. Cùng cụ tổ xem TV một lát, liền xà qua ôm cánh tay anh: "Cụ tổ, con cũng muốn một cái điện thoại, nhưng mà bây giờ không có đồng nào trong tay. Phải làm sao ạ?"

Thẩm Duệ Uyên xoa xoa đầu nhỏ, trực tiếp móc một tấm thẻ vàng từ túi áo đưa cho cô: "Bé cầm cái này đi, muốn mua gì cứ tự mình quẹt. Ta không quen dùng."

Nam Tầm ngao ngao nhào vào lòng anh: "Cụ tổ tốt với con quá đi mất. Con rất thích cụ tổ!"