Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 493: Ha hả, xong đời




Edit: Bánh Bao/ Beta: PDTRBL

Có điều Thẩm Duệ Uyên cho rằng Nam Tầm là con vợ lẽ. Anh có để ý căn phòng Nam Tầm ở, lúc ấy còn cố ý bảo cụ Thẩm bé con ở phòng này rất đáng yêu.

Ý anh muốn lão đối xử bình đẳng, đừng vì bé là con vợ lẽ mà xa lánh. Lúc ấy lão hẳn đã hiểu ý.

Nam Tầm mà biết chân tướng nhất định khóc thét. Mấy cái liếc mắt đưa tình trước kia đều cho đồ mù.

Mẹ nó cụ tổ vẫn luôn coi cô là con cháu cùng chung huyết thống. Dù cô có nhào vào lòng thì người ta cũng chỉ thương cô như thương một đứa bé, chả liên quan quần què gì đến tình yêu nam nữ cả!

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Chính sảnh nhà họ Thẩm.

Cụ tổ ngồi chính giữa. Anh vẫn mặc bộ đồ lúc bò ra từ quan tài, thản nhiên quét đám người.

Không thấy bé con đâu, Thẩm Duệ Uyên không khỏi nhăn mày.

Thẩm Tông Diệu bắt gặp vẻ mặt anh, lập tức bước lên hỏi han: "Cụ tổ, mọi người trong nhà đều tới cả rồi, chẳng hay có chỗ nào không ổn ạ?"

Cụ tổ nói chuyện sặc mùi người cổ, ông cũng phải văn vở nho nhã một phen.

"Nhà tổ có phải có một đứa con vợ lẽ, tên Thẩm Hiểu Nhu?"

Thẩm Tông Diệu sửng sốt, giải thích ngay: "Bẩm cụ tổ, xác thật có đứa bé tên Thẩm Hiểu Nhu. Nhưng con bé được nuôi dưới danh cháu, không phải thân thích nhà mình."

Thời buổi này con vợ lẽ cũng là con ngoài giá thú, mà con hoang nào có tư cách vào nhà tổ?

Sở dĩ nuôi mấy đứa bé gái chẳng qua vì cụ Thẩm muốn bớt việc. Chứ trong mắt lão, mấy cô bé này chỉ là món đồ.

Thẩm Duệ Uyên ngẩn ra: "Con gái nuôi?"

Bé con lại là con gái nuôi không bằng cả con vợ lẽ?

Con ngươi Thẩm Duệ Uyên chợt lóe, càng đau lòng cô bé.

Anh lặng đi một lát rồi mở miệng: "Nếu đã dưới sự giám hộ của ngươi thì cũng coi như thành viên trong nhà, gọi con bé tới đi."

Thẩm Tông Diệu nào dám nghi ngờ cụ tổ, lập tức cho người truyền lời. Ông đoán được cụ tổ chắc chỉ muốn gặp Thẩm Hiểu Nhu. Nhưng Thẩm Hiểu Nhu và Thẩm Hiểu Vân đều là con gái nuôi, thế là đành theo lời cụ tổ gọi cả hai cùng đến.

...

Trong phòng ngủ, Nam Tầm vừa nghe mình có thể đến đại sảnh, hai mắt tức thì tỏa sáng lấp lánh.

Chắc chắn là ý cụ tổ. Cụ phát hiện cô không ở đó nên mới cho tìm, cô sắp được gặp cụ tổ rồi!

Thẩm Hiểu Vân bên cạnh cũng kích động không thôi: "Trời ơi Hiểu Nhu, em không nghe lầm chứ? Chúng ta được tới đại sảnh nghị sự?"

Nam Tầm túm Thẩm Hiểu Vân chạy như bay.

"Hiểu Nhu chị chậm chút, chậm chút!"

Nam Tầm thở hồng hộc chạy tới cửa đại sảnh. Vừa thấy người nọ, mặt cô đã cười như nở hoa.

Thẩm Duệ Uyên thấy bé con chạy mồ hôi đầy đầu, vậy mà trong mắt không chút ý cười. Anh đứng dậy từ ghế ngồi, hơi nhăn mày lại.

"Cụ tổ!" Nam Tầm hô một tiếng rồi lao tới chỗ anh như chày gỗ nhỏ.

Vẻ mặt Thẩm Tông Diệu đại biến. Đang tính mắng to thì ngay lúc này, cụ tổ ít khi nói cười đã trầm mặc vung trường bào. Cô bé sắp đụng phải anh tức khắc bị hất bay.

Nam Tầm lăn ra đất, mông suýt nát thành hai nửa.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, ngu người nhìn cụ tổ.

Người nọ luôn dịu dàng như nước, trong mắt đong đầy ý cười mỗi khi nhìn cô. Ấy vậy lúc này anh lại mang ánh mắt sắc bén nặng nề nhìn cô đăm đăm.

Lòng Nam Tầm trầm dần, song cố bình tĩnh hỏi Tiểu Bát: "Cụ tổ không nhớ chuyện trong mơ à? Bọn ta rõ ràng đã rất vui vẻ, sao cụ lại phất áo hất bay ta?"

Tiểu Bát im lặng chốc lát: "Gia bỗng dưng nhớ ra một chuyện. Không biết... trong mơ trông ngươi thế nào?

Nam Tầm nghe đến đây tức khắc ngây như phỗng, có cảm giác trên đầu có sét đánh "đùng đùng".

Đờ mờ, cô quên cmn mất chuyện quan trọng nhất.

Trong mơ tướng mạo cô là hàng gốc, còn hiện giờ đang đội lốt Thẩm Hiểu Nhu.

Cụ tổ chưa từng gặp cô ngoài đời cho nên anh vẫn chưa biết? Mà hiện tại...

Ha hả, tiêu đời.

"Tiểu Bát, ngươi nói liệu cụ tổ có xem ta như ác quỷ ăn hồn đoạt xác người khác không?" Tim Nam Tầm run rẩy.

Tiểu Bát:...

Nghe Nam Tầm nói mà Tiểu Bát thấy tiền đồ một mảnh tối tăm. Theo nó biết, cụ tổ khi còn sống tam quan rất đoan chính, ghét nhất là bị lừa. Nếu hắn thật cho rằng Nam Tầm là ác quỷ ăn sinh hồn, vậy thì ôi thôi nát đời rồi hu hu hu.

Mãi mới giảm được 5 điểm ác niệm, tương lai mờ mịt quá hu hu.

Nam Tầm quỳ rạp trên đất đờ ra, Thẩm Hiểu Vân theo gót cũng bị dọa.

Thẩm Quang Bích đứng cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Thất thần làm gì, còn không mau lui qua một bên đi."

Nam Tầm nhịn không được lại liếc nhìn cụ tổ. Không còn, cụ tổ dịu dàng như nước cô từng thấy không còn nữa. Thiệt đau lòng.

Cô thu tầm mắt, khẽ cụp mắt đứng dậy lui sang bên. Ỉu xìu y quả cà tím héo.

Ngay khi Thẩm Tông Diệu nói mấy chữ "Đây là Thẩm Hiểu Nhu", Nam Tầm liền nghe Tiểu Bát kêu thảm thiết: "Ta biết mà! Ta biết ngay mà! Giá trị ác niệm khó khăn lắm mới giảm đã bắn ngược hết rồi. Hu hu hu..."

Tâm trạng Nam Tầm cũng rất phức tạp, cụ tổ thật đúng là... vô tình.

Cô bắt đầu nhơ nhớ cụ tổ trong mộng, người đấy thật dịu dàng.

Cơ mà chẳng sao. Mặc kệ anh thế nào cô cũng không để bụng.

Tiểu Bát gào xong, thấy Nam Tầm mãi không lên tiếng bèn an ủi ngược: "Không sao không sao đâu, chúng ta làm lại từ đầu ha. Thật ra không thể trách đại Boss hết được. Ha hả, dù sao đại Boss ghét bị lừa nhất, chắc hắn nghĩ ngươi là kẻ lừa đảo ó."

Nam Tầm bình tĩnh "Ừ" một tiếng: "Ta biết, cụ đích xác ghét bị lừa nhất." Cô vẫn luôn biết.

Tiểu Bát: "Thân ái, kế tiếp phải làm sao đây? Nói không chừng đại Boss đã ghét bỏ ngươi rồi. Nếu hắn xem ngươi là ác quỷ nuốt sinh hồn thật thì vô cùng có khả năng sắp đưa ngươi chầu trời!"

Du hồn trên đời có hai loại: Một là chấp niệm chưa tiêu, hai là oán khí không tan. Loại thứ hai hầu hết chết oan hoặc bị người hại chết. Chỉ khi tìm được người báo thù thì oán khí mới có thể tiêu tan, sau đó sang thế giới bên kia.

Thế nhưng vẫn còn một loại. Oán hồn qua bao năm chưa báo được thù sẽ tích dần oán khí theo thời gian.

Dần dà, có lẽ nó đã quên thù hận ban đầu, bắt đầu nhớ thương thế giới này. Nó sẽ ăn những hồn ma khác để tăng cường pháp lực của mình, cuối cùng trở thành ác quỷ.

Nếu ác quỷ tìm được người có ngày sinh tháng đẻ tương xứng, hoặc từ trường không bài xích chính mình thì sẽ nghĩ cách câu hồn bên trong ra ăn rồi chiếm lấy cơ thể.

Qua thêm chín chín tám mươi mốt ngày dung nhập hồn-xác là ác quỷ có thể hoàn toàn "sống thay" người này.

Chẳng qua để tìm được người tương dung rất khó. Bằng không thế giới đã hỗn loạn, tất cả ác quỷ đều đi tìm cơ thể sống lại.

Nam Tầm nghĩ đến bản thân có khả năng bị cụ tổ xem thành ác quỷ liền khổ sở. Cô hừ nhẹ: "Siêu độ ta ư?"

Cô sẽ không cho cụ tổ cơ hội này. Dù có là "ác quỷ", cô cũng khiến cụ tổ không nỡ siêu độ.