Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 481: Thẩm Quang Bích, ông anh giáo thảo




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc

Ngày hôm sau, người giúp việc dọn hành lý của Nam Tầm và Thẩm Hiểu Vân vào cốp.

Lúc lên xe thì Thẩm Quang Bích đã ngồi cúi đầu lật sách ở ghế phụ.

Thẩm Hiểu Nhu và Thẩm Hiểu Vân đều được nuôi dưới danh nghĩa Thẩm Tông Diệu. Thẩm Quang Bích là con trai Thẩm Tông Diệu, cũng là người có thiên phú về huyền thuật nhất trong đám chắt nên rất được ông cụ ưu ái. Mà nhà họ Thẩm cũng chỉ có duy nhất một người trẻ tuổi xuất sắc là cậu. Không như nhà họ Tần ở phương Bắc, nhà họ Miêu núi Man phía Nam, còn có nhà họ Khương ở phương Đông. Đám con cháu kiệt xuất người ta không dưới năm người.

Cứ đà này, nhà họ Thẩm vô cùng có khả năng bị đá khỏi hàng ngũ gia tộc phong thủy lớn. Đây cũng là nguyên nhân cụ Thẩm ngày càng sầu lo.

Thẩm Quang Bích ngồi rất thẳng, đầu hơi cúi, cái ót đối diện Thẩm Hiểu Vân ghế sau.

Thẩm Hiểu Vân trộm ngắm Thẩm Quang Bích, mặt mày ửng hồng đáng nghi.

Nam Tầm nhìn phát hiểu ngay.

Ừ, trông cũng đẹp trai, nghe nói là giáo thảo của trường. Mười bảy tuổi, tiểu thịt tươi không lẫn đâu được.

"Anh Quang Bích, anh đưa bọn em đi báo danh thật ạ?" Thẩm Hiểu Vân nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Quang Bích hơi ngừng động tác lật sách, nhàn nhạt "ừ" một tiếng: "Ba mẹ không rảnh nên anh mang mấy em đi. Thủ tục anh cũng khá rõ."

"Vậy cảm ơn anh Quang Bích nhé." Thẩm Hiểu Vân nói, mặt càng đỏ hơn.

Thẩm Quang Bích: "Không sao, là ý của cụ."

Thẩm Hiểu Vân "Ồ" một tiếng rồi không nói nữa, trong xe tức khắc yên tĩnh.

Có Thẩm Quang Bích ở đây, thủ tục hai người hoàn thành thật nhanh. Sau khi lấy được chìa khóa phòng, Thẩm Quang Bích xách hành lý hai người lên thẳng lầu bốn.

Nếu đổi là người khác, một hơi leo bốn tầng lầu dù không đổ mồ hôi cũng sẽ thở gấp. Thế nhưng Thẩm Quang Bích cứ như đi tay không, gương mặt đẹp trai vẫn thoải mái nhẹ nhàng.

"Có việc gì cứ gọi đến ký túc của anh, không thì đến tìm cũng được. Anh ở phòng 212, lầu một." Thẩm Quang Bích dặn.

Thẩm Hiểu Vân gật đầu lia lịa: "Vâng, cảm ơn anh Quang Bích."

Nam Tầm cúi đầu, cũng thưa nho nhỏ: "Cảm ơn anh Quang Bích."

Bậy nào, rõ ràng là em trai.

Thẩm Quang Bích gật đầu, đút một tay vào túi rời đi. Xem tấm lưng kia, thon dài thẳng tắp, xác thật rất đẹp.

Lúc Nam Tầm với Thẩm Hiểu Vân đến, phòng ký túc đã có ba bạn nữ. Mỗi phòng gồm ba giường tầng, hai người vừa hay ở cùng một phòng.

"Bạn nam vừa rồi đẹp ghê đó, là họ hàng của hai bạn à?" Bạn nữ tóc ngắn chủ động đến gần.

Thẩm Hiểu Vân đang muốn trả lời thì bị Nam Tầm kéo lại, cười đáp: "Không thân lắm. Là đàn anh lớp mười hai vừa gặp, khá nhiệt tình, còn giúp bọn mình xách hành lý lên đây."

Bạn nữ tóc ngắn thất vọng than: "Tớ còn tưởng là người quen chứ, thế thì có thể giới thiệu cho tớ."

Đúng lúc này, một nữ sinh khác trong phòng đột nhiên tru lên ngao ngao: "Người nọ hình như là anh Thẩm Quang Bích a a a! Tớ từng nghe anh tớ kể, người này ghê lắm cơ, lần nào thi cũng nằm trong top 3! Hơn nữa đàn anh còn biết chơi bóng rổ! Vừa rồi tớ nhìn vài bận, thật là đẹp quá đi!"

Thẩm Hiểu Vân vốn còn không rõ vì sao Nam Tầm phải gạt mấy bạn quan hệ với Thẩm Quang Bích, giờ nghe nói mới hiểu.

Anh Quang Bích quá ưu tú. Nếu người khác biết các cô là em anh ấy, sau này khẳng định sẽ tìm hiểu anh thông qua các cô. Hai người tuy được nuôi dưới danh nghĩa ba Thẩm, lại không hề sống cùng anh Quang Bích. Nhà anh ấy ở khu biệt thự quý nhất thành phố.

Trong ký túc xá toàn con gái, một lát là quen thân ngay. Bạn nữ tóc ngắn tên Tô Thiến, tính cách ngay thẳng, còn từng học Taekwondo. Hai người còn lại là bạn bạn thân từ cấp hai: một người tên Vương Đan Đan, một người tên Lý Nam.

"Tiết tự học buổi tối sẽ điểm danh phát đồng phục quân sự, hồi hộp quá đi. Không biết huấn luyện viên của bọn mình có đẹp trai không." Tô Thiến hoa si nói.

Nam Tầm cười cười: "Quân phục có một loại mị lực. Chỉ cần dáng đủ cao, body tàm tạm, mặc quân phục biến đại soái ca liền."

Tiểu Bát lập tức xen ngang: "Mới không phải đâu, là tại ngươi chưa thấy soái ca chân chính. Phải mặt đẹp chân dài, rồi thêm quân phục mê người nữa. Chậc chậc, lóe mù mắt luôn!"

Nam Tầm không phản ứng Tiểu Bát.

Vương Đan Đan cười hì hì nói: "Hiểu Nhu, giờ bạn còn bình tĩnh được. Chứ chờ bạn gặp soái ca thật rồi, tớ không tin bạn còn bình tĩnh được đâu." Vậy mà nói chẳng khác Tiểu Bát là bao.

Nam Tầm nhún nhún vai: "Ngại quá, tớ gặp soái ca nhiều rồi, đã miễn dịch."

Vương Đan Đan không khỏi bĩu môi, cảm thấy Nam Tầm giả vờ giả vịt.

...

Mấy người cùng đi nhà ăn. Lúc trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng thứ sáu vẫn chưa tới.

Vương Đan Đan "xùy" một tiếng: "Xem ra có người muốn tỏ vẻ đặc biệt, không định học quân sự. Không tới cũng được, tớ bớt bị ồn ào."

Cái giường trống kia vừa đúng ở trên Vương Đan Đan.

Nam Tầm nhìn thoáng qua, không nói gì.

Thẩm Hiểu Vân sợ còn chưa gặp nhau đã sinh hiềm khích, bèn nói: "Chắc do không khỏe. Có những bạn yếu mà, xác thật không học quân sự cường độ mạnh thế này được."

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Qua giờ cơm tối, năm người trong ký túc xá chia làm hai nhóm. Vương Đan Đan thân với Lý Nam, hai người họ thành một nhóm. Tô Thiến thì theo Nam Tầm và Thẩm Hiểu Vân.

Trước khi nhập học không xếp chỗ ngồi, nên Nam Tầm với Thẩm Hiểu Vân tìm đại một chỗ ngồi xuống. Tô Thiến gặp người quen nên qua ngồi chỗ khác.

Chủ nhiệm lớp là một giáo viên nữ hơn ba mươi tuổi. Điểm danh xong liền gọi người đi nhận quân phục, sau đó phát theo tên mỗi người.

Chờ mọi người đều nhận được quần áo, chủ nhiệm mới bắt đầu blah blah giải thích những việc cần lưu ý khi học quân sự.

"Hiểu Nhu, đồ đẹp quá. Chỉ là quần hơi rộng, em sợ nó tụt mất..." Thẩm Hiểu Vân nói nhỏ.

Nam Tầm lâu lâu đáp một câu, còn lại đều thất thần.

8 giờ 30 tiết tự học buổi tối mới kết thúc, Nam Tầm "bai" Thẩm Hiểu Vân rồi vọt khỏi phòng học, chạy thẳng về ký túc xá.

Nam Tầm dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời tắm qua qua. Rửa mặt xong là phóng thẳng lên giường. Hơi liếc đồng hồ, 8 giờ 50.

Vừa kịp mười phút vào giấc.

Trong mộng, Thẩm Duệ Uyên đã chờ sẵn trên cầu. Nam Tầm phóng qua chỗ anh, thở hồng hộc báo: "Cụ tổ, con không trễ chứ ạ?"

"Không đâu, là ta tới sớm." Thẩm Duệ Uyên khẽ cười: "Đoán mệnh, xem tướng, bói toán, vẽ bùa. Bé Nhu muốn học cái nào trước?"

"Con muốn học xem tướng với vẽ bùa trước."

Thẩm Duệ Uyên vung tay, cảnh tượng xung quanh hai người nháy mắt thay đổi.

Đây là một Tàng Thư Các cực lớn, trên giá bày đủ loại sách cổ.

"Ở đây tất cả là sách phong thủy, tốt nhất con nên thuộc lòng hết nội dung trong sách."

Nam Tầm:...

Đờ mờ! Nhìn đi, không phải mấy ngàn cũng là mấy trăm quyển, cụ tổ thật không nói đùa đấy hả?