Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 479: Kinh hãi, đinh trấn hồn bị long




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED

"Đờ mờ, sao ngươi lại có miếng ngọc này? Không phải của đại..." Giọng Tiểu Bát bất ngờ vang lên, nhưng mới nói được nửa thì im bặt.

Nam Tầm không để ý tới Tiểu Bát. Cô vuốt ve cẩn thận ngọc bội trong tay. Ngọc bội lành lạnh, nhưng nắm lâu lại thấy một tia ấm áp. Chất ngọc thượng thừa, xanh biếc, mặt trước khắc hoa văn kỳ quái, mặt sau khắc một chữ "Uyên".

"Tiểu Bát, có việc hỏi ngươi đây."

Tiểu Bát: "Ừ, ngươi hỏi đi."

Hàng mi lười nhác rủ xuống của cô hơi run run: "Đại Boss thế giới này là người hay ma?"

Tiểu Bát giật thót, ho khan khù khụ: "Gia chỉ có thể nói hiện tại không phải là người, nhưng sau này sẽ biến thành người."

Nam Tầm trầm mặc.

Tiểu Bát vội cao giọng nhấn mạnh: "Thật đó, không lừa ngươi. Ma thì ngươi đã trải qua một lần* rồi mà, nên ngươi yên tâm, lần này không phải đâu. Hơn nữa đại Boss thế giới này thật sự rất rất hiền."

[*Thế giới 2]

"Ừ, tin ngươi."

Tiểu Bát sững sờ.

"Đại Boss tên Thẩm cái gì Uyên?" Nam Tầm bất thình lình hỏi.

Tiểu Bát theo bản năng trả lời: "Thẩm Duệ Uyên. Ủa xí, đờ mờ sao ngươi biết?"

Nam Tầm cười cười. Vốn cho rằng chỉ là một giấc mộng, thế nên sở thích người nọ mới cực kỳ giống hắn. Bây giờ xem ra, người áo trắng trong mơ chính là đại Boss thế giới này.

Nam Tầm gỡ dây chuyền trên cổ xuống. Thứ này được Thẩm Hiểu Nhu mua ở một sạp nhỏ, cũng chẳng đáng bao nhiêu. Cô luồn sợi dây đỏ buộc miếng ngọc, sau đó lại đeo về cổ, nhét vào trong áo.

Tim Tiểu Bát đập thình thịch: "Thân ái ơi, ngươi không muốn hỏi gì nữa hả?"

Khóe miệng Nam Tầm cong lên, tâm trạng thoạt nhìn không tồi: "Không."

Tiểu Bát thấy Nam Tầm là lạ. Lần này thế mà ngoan ngoãn chấp nhận sự thật đại Boss không phải người?

"Hiểu Nhu, chị không ngủ được ạ? Quầng thâm mắt dày quá." Thẩm Hiểu Vân rửa mặt xong, thò qua ngó cô.

Nam Tầm vội soi gương, miệng lẩm bẩm: "Rõ lắm sao?"

"Cũng tạm, không nhìn kỹ không thấy đâu. Ngày mai khai giảng rồi, Hiểu Nhu, chị phải lên tinh thần đó." Thẩm Hiểu Vân nói.

Nam Tầm suýt thì quên, cơ thể này mới mười sáu tuổi, là một loli. Vì học chậm một năm nên cùng lớp mười với Thẩm Hiểu Vân. Ngày mai vừa đúng ngày khai giảng.

Nghe nói trường cấp ba này là trường nội trú do nhà họ Thẩm đầu tư thành lập. Cũng bởi liên quan đến nhà họ Thẩm nên mỗi tuần Thẩm Hiểu Nhu và Thẩm Hiểu Vân phải về nhà tổ một chuyến theo yêu cầu của cụ.

Những bé gái khác được nhà họ Thẩm nhận nuôi: người tuổi lớn hơn chút đã vào đại học, có người được thầy Tần - thầy phong thủy của tỉnh nhìn trúng tư chất nhận làm đồ đệ, hai người khác thì ra nước ngoài. Còn có Hiểu Nguyệt trong lời Thẩm Hiểu Vân một năm trước bị ông cụ mang đi nơi khác, không về nữa.

Căn phòng này vốn rất náo nhiệt, nhưng khi lớn dần, người thì biến mất, người thì rời đi. Thành ra hiện tại chỉ còn Thẩm Hiểu Nhu, Thẩm Hiểu Vân và Thẩm Hiểu Vũ nhỏ nhất. Thẩm Hiểu Vũ một mình một phòng, tính tình cao ngạo, không thường giao lưu với các cô.

Những người khác thế nào Nam Tầm không biết, song ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Hiểu Vân và Thẩm Hiểu Vũ là thuần âm. Mà bé gái thuần âm luôn "được" những thứ dơ bẩn cũng như tà tu thích nhất.

Cho nên mấy người kia rốt cuộc đến nơi khác thật hay sao cũng chẳng ai biết. Với thế lực một phương của nhà họ Thẩm, muốn xóa sạch dấu vết tồn tại của một người thật dễ như trở bàn tay.

"Hiểu Nhu, chị nói xem cuộc sống cấp ba sẽ thế nào nhỉ? Ngày mai báo danh, ngày kia học quân sự rồi. Ngoài cuối tuần ra, chúng ta đều phải ở ký túc xá. Chị nói những bạn học khác sẽ thích em chứ?" Thẩm Hiểu Vân trở nên hưng phấn khi nghĩ đến cấp ba.

"Tất nhiên. Chỉ cần chúng ta ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin, ai cũng thích cả." Nam Tầm nói.

Thẩm Hiểu Vân hơi ngạc nhiên: "Như chị Hiểu Nhu bây giờ ấy hả?"

Nam Tầm chống cằm, liếc mắt đưa tình: "Không sai, giống chị vầy nè. Có thấy giờ chị đẹp hơn trước nhiều lắm không?"

Thẩm Hiểu Vân ngơ ngơ gật đầu: "Như đổi thành người khác ấy."

Bỏ qua thân hình khá gầy gò thì gương mặt Thẩm Hiểu Nhu thực đáng yêu. Chẳng qua ngày thường cô bé quá nhút nhát, cứ cúi gầm mặt, dáng vẻ mặc người trút giận khiến người khác nhìn là tức.

Cơ thể mà Tiểu Bát nhan khống tìm tất nhiên không quá tệ. Về phần đại Boss... càng khỏi phải nói. Tiểu Bát phải cùng cô thường xuyên đối mặt đại Boss, chắc chắn sẽ tìm người có nhan sắc đỉnh cao.

Tiểu Bát chửi đờ mờ: "Nam Tầm ngươi đủ rồi đó. Muốn quang minh chính đại OOC hay gì?"

Nam Tầm: "Ta thấy ngoài người họ Thẩm, trước mặt những người khác đều có thể OOC hoặc nhiều hoặc ít, dù sao họ cũng đâu quen ta. Đúng không Tiểu Bát?"

Cứ bắt cô cúi đầu đi đường, khó chịu chết đi được.

Tiểu Bát nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Vậy cứ tới luôn. Miễn sao không phá chủ tuyến là ok. Lần này ngươi với khí vận tử căn bản chả liên quan, gia thiệt sự rất yên tâm."

"Đại Boss thì sao?" Nam Tầm đột ngột hỏi.

Tiểu Bát: "Đại Boss cũng chẳng liên quan mấy. Chỉ vì bị phát hiện tu tà đạo, trở thành nhân vật mạnh nhất, nên đương nhiên bị khí vận tử tiêu diệt. Cơ mà nếu ngươi tiêu trừ giá trị ác niệm của đại Boss trước, lại khuyên hắn đừng tu tà, có khi khí vận tử sẽ không diệt đại Boss nữa đâu."

"Ok, ta hiểu rồi."

Tiểu Bát:...

Nam Tầm thế giới này nói chuyện dứt khoát quá, thật không quen tí nào.

Nam Tầm đang tám nhảm với Thẩm Hiểu Vân, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Thẩm Hiểu Vân tò mò ra hỏi thăm.

"Hiểu Nhu, hình như cụ Thẩm hộc máu!" Thẩm Hiểu Vân nhỏ giọng báo cáo.

Vẻ mặt cô bé ngạc nhiên quá đỗi, bởi vì trong mắt cô, cụ Thẩm rất là lợi hại làm cô vừa kính vừa sợ. Nào nghĩ ông cụ làm bằng sắt sẽ có ngày hộc máu.

Nam Tầm nghe vậy, mắt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Lúc này, phòng ngủ cụ Thẩm.

Con cháu dòng chính đứng xếp thành hàng, cửa phòng đóng chặt, đảm bảo không ai nghe được đoạn đối thoại bên trong.

"Ba, cụ tổ vào mộng ba ạ? Cụ tức giận?" Một ông lão sáu bảy chục tuổi hỏi.

Cụ Thẩm tối qua hộc máu. Buổi sáng tỉnh dậy gối đầu toàn máu đỏ, dọa người hầu đến xử lý giường đệm hoảng sợ, lúc này mới kinh động đám người ở nhà tổ.

Cụ Thẩm thoạt nhìn tái nhợt, vẻ mặt nghiêm trọng đảo qua đám con cháu dòng chính. Bỗng nói với đứa cháu vừa ý nhất: "Tông Diệu, con mang Quang Bích đến cấm địa xem thử có phải đinh trấn hồn trên quan tài bị long rồi không."

Lời vừa buông, mọi người đều biến sắc.

Hai cha con Thẩm Tông Diệu và Thẩm Quang Bích rất nhanh đã vẻ mặt trầm trọng chạy về từ cấm địa.

Thẩm Tông Diệu nói: "Quả thực như ông đoán, đinh trấn hồn trên quan tài bị long ra rồi. Quái lạ là, cả bảy cây đều bị."

"Cái gì? Đinh trấn hồn long? Thế chẳng phải hồn phách cụ tổ có thể rời khỏi quan tài ư!" Một người kinh hãi thốt.