Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 454: Thật phiền, không muốn làm Trạng Nguyên




Edit: Trant/ Beta: PDBBBL

Hoàng Thượng vừa buông lời, Triệu đại nhân tức khắc biến sắc. Bà bất hòa với Tiếu Hồng bao lâu nay, sao có thể để Tiếu Dao đoạt được Trạng Nguyên.

Triệu đại nhân lập tức nói: "Hoàng Thượng xin hãy nghe lời của thần, Tiếu Dao tác phong không đàng hoàng kì cục, còn đi cưới một ca nhi hoa lâu làm chính phu! Loại người này nếu đạt hạng nhất, há có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục?"

Hoàng Thượng ngạc nhiên: "Tiếu Dao cưới một ca nhi hoa lâu làm chính phu?"

Tuy lời đồn thổi ở hoàng thành luôn không thiếu, song Hoàng Thượng bận tối mặt mỗi ngày, nào còn hơi đâu để ý mấy chuyện cỏn con. Thế nên dù chuyện Tiếu Dao và Ánh Hàn nháo đến ai ai cũng biết thì cũng chưa truyền vào tai bà.

Hoàng Thượng không khỏi nhìn mấy vị quan còn lại.

Một người trong đó không thể không đứng ra trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, xác thực có việc này. Ca nhi kia vốn là đầu bảng hoa lâu, sau đó được Tiếu Dao chuộc thân, lấy thân phận hạ nhân nuôi trong phủ, mãi đến hai tháng trước mới thành hôn."

Hoàng Thượng hơi nhướng mày: "Nuôi trong phủ? Nói vậy là, Tiếu Hồng Tiếu ái khanh cũng tán thành ca nhi này?"

Lời này vừa ra, bọn họ đoán chắc Tiếu Dao và Tiếu Hồng sẽ bị Hoàng Thượng khinh bỉ. Dù sao cưới một ca nhi hoa lâu về làm chính phu đúng là có chút hoang đường. Mà đối với các gia tộc coi trọng mặt mũi thì đây đâu chỉ thế, phải nói là hết sức nhục nhã!

Một kẻ hoang đường như Tiếu Dao thì thôi, nhưng cớ sao Tiếu Hồng Tiếu đại nhân cũng đồng ý!

Kết quả, Hoàng Thượng không những không có lộ vẻ chán ghét, ngược lại sảng khoái cười cười: "Người không phong lưu, phí hoài tuổi trẻ. Tuy rằng Tiếu Dao hơi dễ dãi với chuyện hôn nhân, nhưng trẫm lại thấy là dám nghĩ dám làm, tính tình này trẫm rất thích. Về phần Tiếu ái khanh, ngày thường trẫm thấy nàng ấy rất cứng nhắc, không ngờ cũng là kẻ thông tình đạt lý."

Đám người:!

Một đàn thảo nê mã ầm ầm chạy qua đầu mấy quan viên.

Các bà suýt thì quên mất, thời trẻ Hoàng Thượng cũng là một nữ nhân phong lưu đa tình. Trong hậu cung không thiếu phi tần xuất thân từ hạ nhân cũng như ca nhi hoa lâu. Thời trẻ, người thích nhất cải trang vi hành, mỗi lần hồi cung đều sẽ mang về một hai lam nhan tri kỷ.

Mãi đến khi Vệ phi tiến cung, Hoàng Thượng mới dành hết mọi sự sủng ái cho ông.

Vệ phi nhận lấy trăm ngàn sủng ái, đáng tiếc xuất thân thấp hèn, mẫu thân chỉ là quan thất phẩm tép riu. Theo quy định tổ tông, cao nhất cũng chỉ có thể ngồi đến hàng Phi, thân phận của ông không có khả năng bò đến vị trí tứ đại phi: Quý Đức Thục Hiền.

Vệ phi sinh hạ Thập Bát hoàng tử chưa được nửa năm đã qua đời. Hoàng Thượng vô cùng bi ai, song không đầy một năm lại khôi phục bản tính phong lưu. Mấy năm si tình trước kia tựa như chưa từng xuất hiện.

Thấy ánh mắt Hoàng Thượng nhìn Tiếu Dáo toát lên vẻ tán thưởng, tâm trạng mấy người có chút phức tạp.

Hay là Hoàng Thượng đang nhớ đến mình thời trẻ?

Nếu là vậy thật, Tiếu Dao kia thực đúng là mẹ nó may mắn!

Hoàng Thượng vung tay đề bút, lập tức đổi Tiếu Dao thành hạng nhất, thứ tự những người khác ngược lại không thay đổi quá nhiều.

Xếp hạng thi Đình cứ như thế định xong, Hoàng Thượng vẫy lui các vị quan chấm thi. Đang định nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ hạ nhân đột nhiên tiến đến bẩm báo: "Hoàng Thượng, Thập Bát hoàng tử cầu kiến."

"Ồ? Ngọc Nhi tới? Mau bảo nó vào."

Tiêu Minh Ngọc tiến vào ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng Thượng thì bỗng khụy hai chân, trực tiếp quỳ xuống: "Nhi thần muốn cầu mẫu hoàng một việc, mong mẫu hoàng đáp ứng nhi thần!"

***

Buổi chiều hôm ấy bảng vàng niêm yết, không ít cống sĩ vừa thấy cái tên thứ nhất vẻ mặt đều mộng bức.

Tiếu Dao? Sao lại là Tiếu Dao!

Rất nhiều người nghe qua đại danh Tiếu Dao đều biết, Tiếu Dao trước kia lông bông ăn chơi trác táng, vậy mà mới qua nửa năm đã từ kẻ chơi bời biến thành anh tài xuất chúng nổi bật? Mẹ nó ai tin!

Lần yết bảng trước, những người này còn hơi nghi ngờ hạng năm của Tiếu Dao có gì đó mờ ám...

Nhưng lúc này thi Đình do chính tay Hoàng Thượng thẩm duyệt, quan viên trường thi cũng cực nghiêm túc sát sao, không có khả năng gian lận.

Trời ơi, Tiếu Dao vậy mà đoạt Trạng Nguyên! Thật là mù mắt chó!

***

Tiếu phủ.

Trong đại sảnh, Tiếu Hồng và Thái Thương đã bắt đầu đứng ngồi không yên, Nam Tầm ngược lại rất bình tĩnh.

"Con bảo này cha nương, hai người đừng đi tới đi lui nữa được không, làm con váng hết cả đầu rồi."

Tiếu Hồng, Thái Thương:...

"Đại nhân! Đại nhân, tới tới ——" Từ xa có người chạy như bay lao tới, thở hồng hộc bẩm báo: "Đại nhân, người truyền tin chiến thắng tới rồi!"

Tiếu Hồng vừa nghe lời này, lập tức túm Nam Tầm kéo ra ngoài, Thái Thương theo sát phía sau. Ánh Hàn đang có thai, bọn họ không cho tới tiền viện, sợ động thai khí.

Người đưa tin cười đến mặt đều nở hoa: "Chúc mừng Tiếu đại nhân và Tiếu phu quân, chúc mừng Tiếu tiểu thư! Thi Đình lần này, Tiếu Dao tiểu thư đạt hạng nhất, trở thành Trạng Nguyên do chính Hoàng Thượng khâm điểm!"

Lời này vừa ra, không chỉ Tiếu Hồng và Thái Thương trợn tròn mắt, đến cả Nam Tầm cũng ngơ ngác.

Không phải chứ, nàng dùng ngôn từ ngạo mạn khó thuần lắm cơ mà, khiến người vừa đọc đã muốn đánh. Cho dù có người chấm bài thưởng thức cách hành văn của nàng, thì với biểu hiện khoe khoang không biết trời cao đất dày đó cũng đâu phù hợp, được cái hạng năm đã không tồi. Cơ mà bây giờ...

Mẹ nó lại cho nàng làm Trạng Nguyên?

Thật ra kì thi Hội nàng chỉ muốn kiếm một vị trí không bắt mắt, tầm hạng hai mươi hoặc ba mươi gì đó là được. Nhưng chẳng ngờ phần kinh nghĩa khó hơn hẳn những kì thi Hội trước, nên chẳng may đã điền toàn bộ đáp án, cuối cùng còn đạt được hạng năm.

Sau đó nhìn thấy cha nương nhà mình mừng đến độ hận không thể nhảy dựng lên, nàng bỗng lại cảm thấy, nếu đã được hạng năm thì thi Đình vẫn nên lấy thứ hạng tầm tầm đó mới được, có thể khiến cha nương nàng phấn khởi phần nào.

Nam Tầm ngàn vạn lần không nghĩ tới, bấy nhiêu cuồng vọng của bản thân lại được mấy vị giám khảo cùng với Hoàng Thượng thưởng thức.

Giọng Tiểu Bát tràn đầy sùng bái: "Thân ái ơi, ngươi thật giỏi quá đi, vậy mà giật luôn giải Nguyên!"

Nam Tầm ngược lại rất bình tĩnh: "Có gì đâu mà giỏi, đề xuất cải cách về phương diện quân sự của ta cũng chỉ thừa kế tinh hoa trí tuệ các bậc tiền bối, là bọn họ giỏi thôi."

Trên thực tế, Nam Tầm không hề cao hứng. Nàng lại đâu phải thật lòng muốn làm Trạng Nguyên. Súng bắn chim đầu đàn*, lần này không biết có đưa tới phiền toái hay không.

[*súng bắn chim đầu đàn (thành ngữ): Có nghĩa là bạn không nên phơi bày quá nhiều, nếu không nó sẽ dễ dàng gây ra hậu họa. Nói một cách ẩn dụ, những người đi đầu tài giỏi dễ bị ghen ghét hãm hại.]

Nam Tầm thấy lão nương nhà mình hiếm khi đần ra đứng ngây người, lão cha cũng kích động nói không nên lời, đành phải tự mình móc bạc thưởng cho người báo tin, khách sáo mời người ta vào nhà uống trà.

Người nọ đương nhiên không ở lại uống mừng, nhưng nhận bạc thì rất nhanh, sẵn tiện nói thêm một đống lời hay ý đẹp, sau đó mới rời đi.

"Mẫu thân đại nhân, hoàn hồn." Nam Tầm búng tay một cái bên tai Tiếu Hồng.

"A!" Thái Thương đột nhiên hãi hồn kêu thành tiếng: "Thê chủ! Thê chủ nàng có nghe thấy không, Dao Dao chúng ta đậu Trạng Nguyên đấy! Trời ạ!"

"Dao Dao, con, con con con..." Tiếu Hồng cũng lắp bắp.

Nam Tầm nháy mắt với bà: "Nhãi ranh nhà nương thành Trạng Nguyên rồi, vui không?"

Lần này Tiếu Hồng không phản bác, bà sung sướng đến độ suýt ngất xỉu.

"Cha mẹ, con đi thăm Hàn Hàn." Nói xong, cầm thiệp báo nhét vào tay Tiếu Hồng, mặt đầy ưu sầu đến hậu viện tìm Ánh Hàn.

Phiền ghê, nàng đâu muốn danh Trạng Nguyên này cơ chứ.