Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 346: Giới thiệu, đây là bạn gái tôi




[*Thiên Vương lão tử: gần như là bố ông trời á:v]

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Mọi người nghe tiếng nhìn sang, thấy được trên thảm đỏ, một người đàn ông trẻ mặc âu phục trắng đang đi về bên này.

Người nọ anh tuấn khôn cùng, bộ âu phục trắng định chế cao cấp cực kỳ vừa người, khiến dáng người cao lớn càng thêm rắn rỏi. Một tay anh đút túi, một tay nhàn nhã thả lỏng, cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ bạch kim xa xỉ nạm kim cương. Cả người cao quý mà ưu nhã, tựa như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Tưởng Vân nhìn thấy người tới, trên mặt hiện vẻ vui mừng, vội vàng tới đón: "Âu Càn? Không phải cậu đang quay phim ở nơi khác sao, sao cũng tới rồi?"

Mọi người "ồ" lên, ảnh đế Âu Càn!

Đừng nhìn Âu Càn còn ít tuổi, nghe nói đã bí mật đặt mua không ít sản nghiệp, một năm thu nhập trăm triệu. Người này chảnh lắm đấy, chưa từng tham dự bữa tiệc của bất kỳ ai, dù có là Thiên Vương lão tử cũng chẳng mời được. Nghe đồn trước khi ảnh hậu Tưởng Vân "tránh bóng", hai người đã từng hợp tác vài lần, quan hệ không tầm thường. Hiện tại xem ra quả là thế.

Nếu Tiểu Bát biết mọi người nghĩ gì, chắc lại muốn khinh bỉ.

Ha hả, phàm nhân các ngươi nào biết rằng, phần lớn sản nghiệp của đại Boss đều ở nước ngoài, thu nhập hàng năm trên chục tỷ có được không. Lại thêm mấy năm nữa, tuyệt đối vượt qua đè đầu đại nghiệp tập đoàn Âu thị.

Âu Càn cùng Tưởng Vân thân mật ôm một cái, cười nói: "Tiệc sinh nhật chị Vân, em dù có bận nữa cũng sẽ dành thời gian tới. Chỉ là trên đường máy bay trễ giờ, nên mới tới muộn. Chị Vân, giờ này em mới đến không cắt ngang hứng thú của mọi người chứ?"

Tưởng Vân vội lắc đầu, khó nén vẻ mừng rỡ trên mặt: "Không có không có! Cậu đến được chị Vân đã rất mừng, nào quan tâm cậu đến muộn hay không."

Âu Càn đảo mắt qua đám người, cuối cùng dừng trên người Nam Tầm, yên lặng nhìn hồi lâu.

Lúc này Nam Tầm cũng ngơ ngẩn nhìn anh, trái tim kinh hoàng nhảy lên "bình bịch".

"Chị Vân, em thấy tất cả mọi người đều tụ lại bên này, không biết đã xảy ra chuyện gì?" Âu Càn thu hồi ánh mắt, hỏi Tưởng Vân.

Tưởng Vân vẻ mặt xấu hổ: "Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi."

Âu Càn liếc qua vị phu nhân cạnh Âu Tinh Đóa. Phu nhân kia vừa rồi còn kiêu căng phách lối trong nháy mắt nhìn thấy anh liền biến sắc, không nói câu nào nữa.

Âu Thế Hào hơi giật khóe miệng dường muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng. Con trai lớn Âu Kiệt phía sau ông ta thì trầm mặc.

Âu Càn đi thẳng tới trước mặt Nam Tầm, ánh mắt cưng chiều nhìn cô: "Đan Tiểu Thủy, sao em lại như sắp khóc thế này. Nói anh nghe, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Tầm ngây ngốc nhìn chằm chằm dò xét anh nửa ngày, xác định người đàn ông đẹp ngút trời trước mắt là Âu Tiểu Càn nhà cô, trong lòng đã kích động muốn bay vài vòng.

Đối diện ánh mắt cưng chiều đầy dung túng của anh, Nam Tầm lập tức thấy tủi thân, chỉ chỉ dây chuyền kim cương trên tay Âu Tinh Đóa: "Không biết là ai nhét dây chuyền của tiểu thư Tinh Đóa vào túi em, sau đó vu oan em lấy trộm, sau đó mẹ Âu Tinh Đóa còn mắng em là đồ hạ tiện. Thật tức quá."

Tưởng Vân vừa thấy điệu bộ này liền ngây ngẩn cả người: "Âu Càn, tiểu thư Đan Thủy đây là ——"

"Là bạn gái nhỏ của em." Âu Càn cười cười với Tưởng Vân, ôm eo Nam Tầm đi đến trước mặt bà: "Đã được một thời gian rồi, nhưng cô ấy thẹn thùng, chưa muốn công khai quan hệ."

Đám người:!

Đờ mờ tin hot à nha! Ảnh đế Âu Càn có bạn gái, đối phương lại chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ hạng hai! Lần này không phải scandal không phải lăng xê, là tin nóng chân thực đáng tin do ảnh đế Âu Càn chính miệng thừa nhận!

Ánh mắt mỉm cười của Âu Càn từ trên người Đan Thủy dời đi, lúc rơi lên người Âu Tinh Đóa đã chuyển thành lãnh đạm.

Âu Tinh Đóa sợ hãi kêu một tiếng: "Anh hai."

Mọi người vừa nghe tiếng "anh hai", ánh mắt tức khắc lại thay đổi.

Hôm nay không phải bọn họ gặp trúng drama của năm chứ?

Âu Càn liếc dây chuyền kim cương trên tay Âu Tinh Đóa, khinh thường hơi nhướng mày: "Dây chuyền tục tằng như vậy sao vào được mắt Đan Tiểu Thủy nhà tôi?" Nói rồi, anh nhéo nhéo mặt Nam Tầm: "Đan Tiểu Thủy, dây chuyền lần trước anh đưa, em quên mang theo. Hôm nay anh vừa lúc có đây."

Nam Tầm vẻ mặt mộng bức nhìn anh.

Dây chuyền gì? Nam thần khi nào thì mua dây chuyền cho cô?

Âu Càn duỗi tay sờ cái cổ tinh tế trắng nõn của cô, khóe miệng khẽ cong, hài hước nói: "Cái cổ đẹp thế này không mang vòng cổ không thể được."

Nói rồi, anh giống như làm ảo thuật móc từ trong túi một sợi dây chuyền kim cương. Dây chuyền dưới ánh đèn phản chiếu hào quang cực kỳ lóa mắt.

Khác với loại dây chuyền điêu khắc viên to thành vòng hoa hồng của Âu Tinh Đóa, sợi dây chuyền này được ráp lại bởi rất nhiều viên kim cương hình giọt nước. Giọt nước trong trạng thái tự do khuếch tán, nhìn gần tựa như tụ thành một đầu gợn sóng, nhìn xa lại như lá sen đón sương sớm. Thiết kế vô cùng khéo léo tài tình.

So sánh với nhau, dây chuyền kim cương viên to của Âu Tinh Đóa không phải tục lắm sao!

Âu Càn mở dây chuyền, tự mình đeo lên cho bạn gái nhỏ.

Người đàn ông nửa ôm cô gái vào ngực, hai tay vòng quanh chiếc cổ trắng nõn, ánh mắt chuyên chú dừng trên gáy cô.

Động tác anh đeo dây chuyền thực ưu nhã. Ngón tay thon dài vô cùng linh hoạt, Vào lúc anh cài chốt, tưởng chừng như đang in lên người cô dấu hiệu chỉ thuộc về Âu Càn.

"Đan Tiểu Thủy, quà anh tặng em mà sao không để bụng như thế. Tốt xấu gì cũng là thầy Carey tự mình thiết kế, sau này đừng để quên nữa." Âu Càn đeo xong dây chuyền làm như lơ đãng quở trách một câu, ngón tay lướt qua mặt kim cương được điêu khắc tỉ mỉ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô.

Nam Tầm lí nhí "ừm" một tiếng, đỏ mặt nói: "Sau này sẽ không."

Người có hiểu biết vừa nghe đến tên Carey, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.

Thế mà lại là tác phẩm của thầy Carey!

Abel đã đủ trâu bò, nhưng trên thực tế tác phẩm của Abel thiết kế chỉ được các quý phụ thích đua đòi vòng thượng lưu ưa chuộng. Người thật sự hiểu sâu lại không quá thích. Nhưng thầy Carey thì khác, mỗi tác phẩm ông ấy thiết kế đều có thể nói là tinh phẩm, ông mới thật là bậc thầy trang sức chân chính!

Những năm gần đây thầy Carey đã có ý định thoái ẩn, cho nên hiếm khi tự mình thiết kế châu báu. Dù có tiền đến mấy cũng chưa chắc đã mua được trang sức ông ấy tự tay thiết kế. Cho nên nói tác phẩm thầy Carey giá trị liên thành cũng không phải nói quá!

Nam Tầm lẳng lặng nhìn Âu Càn. Dây chuyền trên cổ còn mang hơi lạnh của màn đêm, nhưng khi tiếp xúc với làn da lại giống như đốt lên đám lửa, càng cháy càng lớn trong lòng cô.

Nam Tầm nhịn không được nhếch miệng. Âu Tiểu Càn, anh là đang chống lưng cho em đấy ư?

Bàn tay khoác trên vai Nam Tầm của Âu Càn thuận thế trượt xuống, thân mật ôm lấy eo cô. Sau đó bước đi vài bước, mang cô về phía Âu Thế Hào.

Anh nhìn thẳng người đàn ông trung niên trước mặt, ánh mắt lãnh đạm xa cách.

Âu Thế Hào biến sắc, linh cảm cho biết những lời sắp tới từ miệng anh sẽ không phải lời hay. Ông liền vội vàng cắt ngang đối phương: "Tiểu Càn, vừa rồi đều là hiểu lầm, có chuyện gì chúng ta về rồi nói."

Khóe miệng Âu Càn hơi gợi lên: "Con biết là hiểu lầm. Thẩm mỹ bạn gái con giống con, sao coi trọng một thứ tục tằng như vậy được? Con chỉ đang nghĩ, nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, vậy giới thiệu nhau chút đi."

Âu Càn nhìn về phía Nam Tầm: "Đến đây, Đan Tiểu Thủy. Anh giới thiệu với em một chút. Vị nhà giàu số một cả nước này, CEO tập đoàn Âu Thị, là... Ba của anh."

"Bùm" một tiếng.

Trong đầu tất cả khách khứa ở đây như có thứ gì nổ tung.