Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 34: Đều chết hết, sao ngươi còn chưa chết




"Tiểu Bát... Vừa xảy ra chuyện gì?" Nam Tầm ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.

Hư Không Thú hít sâu: "Yêu Vương tự bạo thú đan, uy lực quá lớn làm toàn bộ chiến trường, tất cả nhân tộc, yêu thú, thần thú, cùng theo hắn nổ thành tro. Nếu không phải ngoài chiến trường kia được Nhân tộc dựng kết giới cách ly, e là hơn một nửa đại lục Ngân Xuyên này đều bị hắn phá hủy."

Nam Tầm bỗng ôm chặt đầu, sau một trận đau đớn khôn tả, trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều thứ, rất nhiều tinh hoa ngự thú, còn có những vu thuật, bí pháp và trận pháp cổ xưa.

Nàng vừa thức tỉnh truyền thừa đặc thù của tộc nhân Ngự Thú.

Các tổ tiên tộc Ngự Thú, hay nói bản thân tộc Ngự Thú là một bộ tộc vô cùng thông minh. Bọn họ bắt chước phương thức truyền thừa ký ức qua huyết mạch của Đại yêu và Thần thú, dùng một loại bí thuật thượng cổ phong ấn kết tinh trí tuệ trong huyết mạch của chính họ, rồi truyền cho hậu thế.

Thời cơ đã chín, truyền thừa sẽ giác tỉnh, mà hậu nhân tộc Ngự Thú tư chất càng tốt, giác tỉnh truyền thừa sẽ càng nhiều.

Nam Tầm không nghĩ tới nàng sẽ giác tỉnh truyền thừa vào lúc này.

Yêu Vương đã chết rồi, giờ nàng thức tỉnh truyền thừa thì có ích gì chứ?

Nam Tầm qua loa lật xem những thứ trong đầu, phát hiện một hạng thuật phục sinh thì mắt sáng lên. Nếu có thuật phục sinh, nàng có phải có thể khiến thần không biết quỷ không hay mà phục sinh Yêu Vương?

Ngay khi Nam Tầm nhìn thấy thuật phục sinh này cần những điều kiện gì, trái tim nàng run lên, lập tức buông tha ý niệm này.

Bí thuật này cần dùng tới hàng trăm oán linh có quan hệ huyết thống để triệu tập mảnh vụn hồn phách, lại dùng tới máu thịt của trăm thuộc hạ trung thành để ngưng tụ thân thể mới, vân vân. Một cái thôi cũng khiến lưng Nam Tầm phát lạnh.

Nam Tầm thi triển một quyết pháp phá tan cửa bị Túy Ly Khánh Thạch dùng bí thuật đóng lại, rồi nhanh chóng xông ra ngoài.

"Huyên Nhi! Huyên Nhi, con muốn đi đâu?" Mẹ nàng vẫn canh giữ ở cửa, vẻ mặt cả kinh nhìn Nam Tầm phá cửa mà ra.

"Mẹ, con muốn đến chiến trường. Lần này mẹ đừng cản con, mẹ cũng không ngăn được con đâu." Nam Tầm nói, vẻ mặt kiên định.

Dứt lời, Nam Tầm bỗng nhắm hai mắt, trong khoảnh khắc, tinh thần lực to lớn được thả ra ngoài.

"Chư phương linh thú, xin cho ta mượn sức." Nam Tầm nhìn phương xa nói.

Thời điểm mặt đất rung chuyển trời sinh dị tượng, tất cả tộc nhân Ngự Thú đều ồn ào lao ra phòng, tụ lại ở nhà chính.

Nhưng vào lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng Phi cầm Tẩu thú.

*Phi cầm Tẩu thú: chim bay, thú chạy

Một con Đại bàng Kim Sí hăng hái bay tới, chim Thanh Loan, chim lớn Hắc Vũ, vô số loài chim màu sắc sặc sỡ theo phía sau. Tất cả các loài chim mang thuộc tính tới, huyền quang quanh thân vô vàn sắc màu nhuộm bầu trời thành một mảnh xán lạn.

Tẩu thú cũng chạy như điên tới. Mọi người lập tức nhường ra một con đường, nhìn các loại Hắc ban Liệp báo, Thiết dực Hùng sư xòe móng vuốt chạy về phía này.

Trong lòng mọi người chấn động mạnh.

Bọn họ đều là tộc nhân Ngự Thú, đương nhiên có thể nhận ra những linh thú này là được người triệu hoán tới. Nhưng những tộc nhân có bản lĩnh, bao gồm cả những người trẻ tuổi như Túy Ly Nguyệt, Tần Nhạc Hiên đều theo đuôi đại nhân Thần Thú lên chiến trường, linh thú mấy dặm xung quanh cũng bị bọn họ mang đi chiến trường tác chiến, vì vậy những sóng linh thú này lại từ đâu mà tới?

Nếu từ nơi xa xôi, Ngự thú sư triệu hoán những linh thú này phải có tinh thần lực cường đại cỡ nào mới có thể làm được!

Mọi người tận mắt thấy một đám Phi cầm Tẩu thú này tiến vào phủ đệ nhà Túy Ly, không lâu lắm, Đại bàng Kim Sí cầm đầu bay ra, trên lưng nó có thêm một thiếu nữ áo trắng.

Vạt áo trắng tung bay, không nhiễm một hại bụi, linh cầm vờn quanh, tẩu thú đi theo, thật giống với Cửu Thiên thần nữ.

"Huyên Nhi! Huyên Nhi, đừng đi ---" Mẹ của Túy Ly Huyên lảo đảo chạy ra, nhìn người đi xa mà lệ rơi đầy mặt.

Tất cả mọi người đều nói con gái nàng sinh không có chí tiến thủ, không có nửa phần tư chất Ngự Thú, nhưng là... Người vừa triệu hoán bách thú là ai?

Sớm biết ngày này, lúc trước mấy vị trưởng lão có chết cũng sẽ không hy sinh nàng.

Nàng đây là đi tìm nghiệt súc, đi chịu chết cùng nghiệt súc này a!

Mọi người còn không biết một mảnh chiến trường vừa mới thành tro bụi, đều cho rằng Nam Tầm phải đi chịu chết. Nhưng Nam Tầm thực ra chỉ đi nhặt xác mà thôi.

Đại bàng Kim Sí mang theo Nam Tầm bay thẳng tới chiến trường. Quần thú theo tới đánh hơi được mùi của vô số đồng bạn, rên rỉ không ngớt.

Huyết sát chi khí thấu xương trong chiến trường còn chưa tan đi khiến quần thú sợ hãi, chỉ dám loanh quanh bên ngoài. Đại bàng Kim Sí là một nhánh của Thần thú Côn Bằng, có thể chống lại Huyết sát chi khí, lao thẳng đưa Nam Tầm tới giữa chiến trường.

Nam Tầm nhìn khắp bốn phía, không có một bóng người, chỉ có máu tươi chảy ào ạt trên đất, mùi tanh nức mũi.

"Cái gì cũng không còn..." Nam Tầm nỉ non, chợt cảm thấy lồng ngực hơi đau.

Đại bàng Kim Sí bên cạnh dùng đầu thân mật cọ nàng, tựa như đang an ủi nàng.

"Ta không sao, cảm ơn ngươi." Nam Tầm chải vuốt những sợi lông vàng trên đỉnh đầu Đại bàng Kim Sí.

Một người một thú bước qua sông máu trên đất, phóng tầm mắt nhìn, trăm dặm xung quanh một mảnh vắng lặng xám xịt.

Nam Tầm nắm tay, không khỏi lẩm bẩm ra tiếng: "Tiểu Bát, ngươi nói thế giới này hết thảy đều như trò chơi, trong trò chơi không thể coi là thật. Nhưng rõ ràng là những người sống sờ sờ, sống sờ sờ..."

Hư Không Thú trầm mặc chốc lát mới đáp: "Sống chết có số, ngươi không nên quá để trong lòng."

Kỳ thực khổ sở nhất chính là nó. Mắt thấy suýt độ hóa Yêu Vương thành công, cuối cùng lại bị Đằng Xà Hắc Trạch làm hỏng chuyện, thật là con mẹ nó tức chết thú.

Cũng không biết đã đi bao lâu, Nam Tầm rốt cuộc phát hiện vài miếng vảy xích huyết ở một vũng máu.

"... Huyết Minh."

Ánh mắt Nam Tầm hơi lóe, sau đó ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt vảy để trong lòng bàn tay.

Đại bàng Kim Sí thấy vảy của Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà, bỗng rít lên thảm thiết.

Nam Tầm vội an ủi nó: "Đừng sợ, ta chỉ muốn an táng Yêu Vương. Bây giờ sát khí oán khí trong chiến trường này không tiêu tan, chỉ có an táng Yêu Vương mới có thể lắng lại lửa giận của hắn."

"Ngươi sai rồi, những sát khí oán khí này không chỉ của Yêu Vương, còn của hơn mấy vạn nhân tộc và Thần thú!" Tiếng nói bao hàm thù hận truyền đến từ phía trước.

Nam Tầm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Hắc Trạch máu thịt be bét đứng trước mặt nàng.

"Tiểu Bát, vì sao Hắc Trạch chưa chết? Hắn cách Huyết Minh gần như vậy, mà Huyết Minh tự bạo thú đan uy lực cỡ nào chứ, sao hắn còn chưa tan thành mây khói?" Nam Tầm nhíu mày.

Hư Không Thú giải thích: "Trên tay hắn có bùa hộ mệnh Yêu Vương đưa ngươi, chính là cái vòng tay kia."

Hắc Trạch bước chân tập tễnh đi tới. Hai mắt hắn gắt gao trừng Nam Tầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết hắn có tâm với ngươi, cũng không ngờ đã để ý đến độ này! Lập huyết khế trên người ngươi chưa nói, còn tự bạo thú đan! Tộc Đằng Xà ta vì tiêu diệt tên dị loại kia mà toàn bộ đến chiến trường, bây giờ a, toàn bộ chôn cùng nghiệt súc kia, toàn bộ chết rồi ha ha ha..."

Hơi ngừng lại, âm điệu hắn đột ngột chuyển biến: "Nhân tộc, Thần thú, yêu thú nơi đây đều táng cùng nghiệt súc, mà ngươi... nhân loại đê tiện nhất vẫn chưa có chết!"