Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 337: Bất ngờ, khẽ meo meo thăm ban




Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, Bánh Bao Không Nhân

Nam Tầm không biết nói gì cho phải, địa điểm kia cô cũng biết nha. Chỗ đó xác thật có hơi hẻo lánh, nhưng không đến nỗi tệ như anh nói chứ? Không thì sao cô tìm được cửa hàng đặt hoa? Cửa hàng này lại còn rất hiện đại, có cả trang chủ trên mạng, cô chỉ cần chụp thư tình viết tay gửi họ là họ có thể in nguyên bút tích của cô lên tấm card.

Đan Thủy: [Anh Càn, chỗ anh đóng phim thực sự rất thiếu thốn sao?]

Âu Càn: [Ừ.]

Đan Thủy: [Em gửi anh một cái hôn nồng cháy. (づ ̄3 ̄)づ╭?~]

Âu Càn: [Đan Tiểu Thủy, anh chưa cảm nhận được.]

Nam Tầm cạn lời. Anh còn muốn cảm nhận thế nào nữa?

Đan Thủy: [Nụ hôn của em đã xuyên màn hình bay qua đó rồi, anh Càn vẫn chưa cảm nhận được thật ư?]

Âu Càn: [Miễn cưỡng cảm nhận được.]

Nam Tầm run rẩy khóe miệng. Được rồi, cảm nhận được là okay.

Đan Thủy: [Anh Càn, em không quấy rầy anh làm việc nữa. Anh mau đi đi, moah moah.]

Âu Càn: [Em đã quấy rầy tôi thật lâu.]

Nam Tầm suýt ói máu đầy màn hình. Cô vội vàng gõ gõ ngón tay, trả lời: [Bao giờ về sẽ tính công cho anh Càn, bồi thường từng phút đồng hồ bị tổn thất của anh.]

Âu Càn: [Được. Đã chụp màn hình.]

Trên đỉnh đầu Nam Tầm bay qua đàn quạ đen.

Âu Càn: [Đan Tiểu Thủy, tôi đóng phim đây.]

Đan Thủy: [Vâng, (^_^)/~~ bye bye.]

Chờ Âu Càn đi rồi, Nam Tầm lập tức tê liệt ngã xuống sô pha, trong lòng nước mắt giàn giụa. Tại sao cứ cảm thấy mỗi câu Âu Càn nói đều là một cái hố, mà cô đã lọt xuống không ít hố.

****

Tóm lại, sau khi Âu Càn đăng trạng thái, «Giang Hồ Phong Vân» chưa chiếu đã nóng lên, Đan Thủy cũng theo đó trở nên nổi tiếng hơn. Cả bộ phim «Trục mộng» Đan Thủy đảm nhiệm vai chính, cũng bởi Đan Thủy được đưa lên top 10 hot search nên nhiệt độ duy trì rất nhiều ngày.

Ngày đầu tiên «Trục mộng» phát sóng, ratings vô cùng khả quan. Ban đầu người xem chỉ vì Đan Thủy mới chú ý bộ phim này, lại không ngờ vừa xem liền không thể dừng được.

Ước mơ là gì? Ai cũng từng mơ mộng về tương lai, có điều bạn vì nó phấn đấu, kiên trì đến cùng, hay từ bỏ? Vì hiện thực vứt bỏ ước mơ, hay vẫn sẽ vì ước mơ này mà chẳng sợ va vấp, đầu rơi máu chảy cũng không hề quay đầu?

«Trục mộng» nói cho bạn biết ước mơ là gì, mang bạn cùng cười vui, cùng khóc thút thít.

Hai mươi hai tập phim truyền hình ngắn ngủi, mỗi ngày hai tập, hai tuần đã chiếu xong. Tính cách mỗi người trong phim đều được khắc họa rõ nét chân thực, đặc biệt là nhân vật Lâm đại mỹ nữ và Phương đại giáo thảo, để lại cho người xem ấn tượng vô cùng sâu sắc. Kết cục, hai người vì giấc mơ của bản thân mà ai đi đường nấy, một người ra nước ngoài du học, một người tốt nghiệp liền lao đầu công tác, bắt đầu sự nghiệp của chính mình.

Mọi người cảm thấy thực đáng tiếc, nhưng rồi lại tin chắc rằng đây đối với họ, có lẽ chỉ là một khởi đầu mới. Ba năm sau, năm năm sau, thậm chí mười năm sau, khi gặp lại nhau, bọn họ nhất định sẽ lần nữa rung động vì đối phương, sau đó lần nữa đến bên nhau.

Câu nói khi Lâm đại mỹ nữ tiếp cận Phương đại giáo thảo trong phim: "Này, dây giày cậu tuột rồi kìa" đã trở thành hot trend bấy giờ, thiếu chút nữa bị cư dân mạng chơi nát.

Mọi người click mở một diễn đàn bất kỳ cũng có thể thấy những đoạn đối thoại đại loại như vậy.

Người qua đường A: Lầu trên à, dây giày bạn tuột rồi.

Người qua đường B: Ngại quá, đằng ấy hẹn hò không?

Khi hắc mã «Trục Mộng» nổi như cồn, nữ chính Lâm đại mỹ nữ đang được người bàn tán say sưa nay lại đeo kính đen, trên mặt bịt cái khẩu trang "thiệt" lớn, lén lút chạy đến nơi được cho là xa xôi lắm theo lời người nào đó.

Hiện giờ Đan Thủy đã hoàn toàn nổi lên, không còn là nghệ sĩ hạng mười tám nhỏ nhoi như trước. Tuy nói vẫn cách hạng nhất một đoạn xa, nhưng chắc chắn cũng vượt qua sao hạng hai.

Đây vốn là tin tốt, song Nam Tầm lại không vui nổi. Bởi vì mẹ nó cô phát hiện tiểu khu mình ở bắt đầu xuất hiện đám paparazzi ẩn nấp bên ngoài!

Lúc trước Đan Thủy có chút hư vinh, thuê hẳn căn hộ độc thân ở tiểu khu chung cư cao cấp, điều kiện an ninh không tệ lắm. Đám paparazzi còn không đến mức tùy tùy tiện tiện trà trộn xâm nhập, nhưng một khi cô rời khỏi tiểu khu này thì khó lòng đảm bảo.

Nam Tầm hóa trang đến cha mẹ đều nhận không ra, chẳng báo câu nào với trợ lý Tiểu Mạc và Triệu Thụy đã vỗ mông chạy lấy người.

Chờ đến khi Nam Tầm tới chỗ kia rồi, cô mới nhắn tin cho Triệu Thụy: [Anh Triệu, hôm qua đã xin phép anh nghỉ ba ngày, bây giờ em đi nghỉ phép đây.]

Triệu Thụy bật thốt tiếng chửi bậy: [Em xin nghỉ, nhưng mẹ nó ông đã đồng ý chưa? Đồng ý chưa! Bây giờ là thời điểm em đang hot, em có biết một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Em xin nghỉ ba ngày, cứ coi như anh đồng ý thì công ty cũng sẽ không cho phép!]

Nam Tầm thẳng tay tắt máy.

Triệu Thụy muốn bùng cháy.

Có nghệ sĩ tùy hứng như này, thật con mẹ nó không bớt lo!

Anh biết hành vi của Đan Thủy không phải làm kiêu, tính tình cô vốn chính là như vậy. Nhưng lãnh đạo công ty khẳng định không hài lòng. Ban đầu hợp đồng cũng nói rõ, nghệ sĩ phải phối hợp với mọi hoạt động chính thức do công ty sắp xếp.

Đan Thủy quả thực đang đưa anh một vấn đề nan giải.

***

Khi Nam Tầm đến thì trời đã tối rồi, cô mang theo vali nhỏ của mình chạy phăng phăng thẳng đến phim trường.

Nam Tầm ngồi canh ngoài phim trường, mấy nhân viên trông cửa thi thoảng lại đảo mắt nhìn cô, lộ vẻ khá là cảnh giác, rất có thể đã xếp cô vào đội ngũ paparazzi.

Nhân viên kia nhìn chòng chọc cô hồi lâu, thấy cô ngồi đó mãi không đi thì có chút bực bội, trực tiếp xông tới cảnh cáo: "Nơi này không cho phép người ngoài tới gần, mau rời đi ngay!"

Nam Tầm bị hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Anh gì à, em không phải paparazzi, em tới tìm Âu Càn."

Còn không đợi Nam Tầm giải thích thêm, người nọ đã "A!" một tiếng, ánh mắt nhìn cô tức khắc thay đổi: "Cô không phải Tiểu Mê Muội của thầy Âu đấy chứ? Hoa hồng mỗi ngày là cô gửi tới?"

Nam Tầm vừa mới gật đầu, người nọ đã ném một câu: "Cô từ từ, tôi đi báo với thầy Âu ngay đây!" Sau đó chạy nhanh như chớp vào trong.

Đợi chưa đến mười phút, Nam Tầm liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi ra từ phim trường.

Âu Càn đứng ở cửa, yên lặng nhìn cô hồi lâu.

Nam Tầm dùng sức huơ huơ tay với anh, hưng phấn gọi: "Anh Càn! Anh Càn, em ở đây!"

Âu Càn không nhanh không chậm đi tới, một tay tiếp vali của cô, một tay khác kéo cô đi.

Nam Tầm vốn chờ anh mở miệng trước, kết quả cả đoạn đường anh lại chẳng nói câu nào, chỉ trầm mặc kéo cô cùng đi về phía trước.

"Anh Càn, sao anh không ngạc nhiên vui mừng chút nào vậy? Em vì gặp anh đã bất chấp biết bao nguy hiểm đấy." Nam Tầm cào cào mu bàn tay anh, giọng điệu có tí tí tủi thân.

"Anh Càn anh Càn, vừa rồi trên đường tới đây em nhìn thấy rồi, nơi này cách trấn nhỏ không xa, căn bản không tính hẻo lánh gì. Anh chỉ biết lừa em."

"Anh Càn, phim «Trục Mộng» em đóng vai chính gần đây đang hot đó, em đang rảo bước ngày một nhanh trên con đường theo đuổi anh!"

Nam Tầm lẩm nhà lẩm nhẩm hồi lâu, thấy gương mặt người bên cạnh vẫn trầm trầm, không để ý đến cô, trong lòng không khỏi nơm nớp lo sợ.

Không phải chứ, hay là cô tự ý tới phim trường tìm anh đã đụng chạm điểm mấu chốt của anh? Khiến anh tức giận.

Nam Tầm như nàng dâu nhỏ theo đuôi Âu Càn về phòng, vẫn còn đang sám hối.

Cửa phòng đóng lại "cạch" một tiếng.

Nam Tầm vừa hơi quay đầu, một cỗ lực mạnh mẽ đã nhấc bổng cô lên, dọa cô kêu lên sợ hãi.

Kính mắt và khẩu trang trên mặt bị Âu Càn kéo xuống ném bay, sau đó người đàn ông đột nhiên đè cô lên cửa, hung hăng hôn tới.