Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 313: Giảng kịch bản, miên man bất định




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Buổi chiều, đoàn phim bắt đầu vào cảnh quay căng thẳng.

Dương Vũ Nhu lẻ loi một mình tiến lãnh địa Kỷ Kình. Sau mấy ngày ở lại rốt cuộc cũng nghe ngóng được tin cẩu tặc Kỷ Kình sắp tổ chức yến tiệc sinh thần. Nàng liền nghĩ cách trà trộn vào nhóm vũ nữ hiến nghệ.

Vào lúc hơn nửa số người ở yến hội đã say chuếnh choáng, Dương Vũ Nhu mặc một chiếc váy lụa mỏng trễ vai rực rỡ như lửa chậm rãi vào giữa sân.

Ngay khi vũ nữ vừa nhập tiệc, các tân khách đều trợn mắt nhìn đăm đăm.

Tuyệt sắc khuynh thành chẳng qua cũng chỉ đến vậy thôi! Quá đẹp!

Mỹ nam áo đỏ đang uống rượu ở giữa vốn nằm lệch trên ghế mềm, lúc này cũng không khỏi ngồi thẳng dậy, rất có hứng thú nhìn nữ nhân lộ eo thon múa kia.

Tuyệt sắc như thế, thật hiếm thấy.

Có điều, đây thật sự là nữ tử phong trần sao? Nàng tuy múa đầy khiêu gợi, trên người lại không hề có nửa phần khí chất phong trần.

Đôi môi mỏng khẽ nhấp chén rượu của nam nhân hơi nhếch lên.

Ha ha, thú vị.

Nhảy đến một nửa, mỹ nhân tuyệt sắc đột nhiên nhảy lên bay về phía trước.

Đám người kinh hãi biến sắc, không biết ai hét lớn: "Mau mau bảo hộ đại nhân!"

Nhưng vũ nữ tuyệt sắc kia chỉ lướt qua chiếc bàn thấp, bay đến trong ngực Kỷ Kình. Mà Kỷ Kình cũng thuận thế ôm lấy eo nàng.

Dương Vũ Nhu dùng hết tất cả vốn liếng để quyến rũ nam nhân, vốn định thừa dịp hắn lơi lỏng sẽ rút cây trâm trên đầu đâm vào tim hắn. Nhưng nàng phát hiện, mặc kệ nam nhân này có thể hiện bất cần đời thế nào, hắn đều sẽ bảo vệ chỗ yếu hại của mình theo bản năng.

Nếu không thể một phát tất trúng, vậy liền khó nghĩ đến việc báo thù, có thể chạy trốn hay không cũng là một vấn đề.

Vì thế Dương Vũ Nhu từ bỏ kế hoạch ám sát ban đầu. Nàng cần một thời cơ, một thời cơ Kỷ Kình buông lỏng cảnh giác.

Mỹ nhân nhào vào ngực làm Kỷ Kình thực hưởng thụ, Kỷ Kình ôm eo nàng cười tà tà: "Mỹ nhân, nàng tên gì?"

Dương Vũ Nhu kéo cổ hắn, đôi môi đỏ khẽ mở, nhả khí như lan: "Hồi đại nhân, nô gia là Nhu Nhi."

Kỷ Kình nâng chén rượu ngậm một ngụm, cúi đầu muốn đút nàng.

Lúc này, ánh mắt Dương Vũ Nhu nhìn về phía hắn đáng ra phải giãy giụa, do dự, đến quyết tuyệt.

Nhưng không, lúc này mỹ nhân đang nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng dính rượu của nam nhân phát ngốc.

Đúng vậy, phát ngốc.

"Cắt!" Đạo điễn Uông tức giận la lên: "Đan Thủy! Cô đang làm gì vậy, lúc này sao cô có thể đơ ra như thế? Tức chết ông đây rồi!"

Cũng may mấy đoạn nhỏ lúc sau đều là cảnh quay gần, cắt ra với những cảnh trước cũng không sao cả, bằng không đạo diễn Uông cũng không phải chỉ rống một tiếng đơn giản như vậy.

"Đạo diễn, thực xin lỗi, lại một lần nữa ạ." Nam Tầm vẻ mặt biết lỗi nói, vội vàng che lại mặt nhỏ, đứng dậy từ trong ngực Âu Càn.

Âu Càn thưởng thức gương mặt nhỏ đỏ bừng của cô, động tác ưu nhã nhổ rượu trắng trong miệng ra chén.

Đạo diễn Uông vì theo đuổi hiệu quả đã chuẩn bị rượu trắng hàng thật giá thật cho anh, độ cồn còn không nhỏ.

Nam Tầm nhỏ giọng nói xin lỗi với Âu Càn: "Âu Càn đại đại, thực xin lỗi."

Âu Càn cười nhạt, thấp giọng an ủi cô: "Đừng khẩn trương, chỉ là chạm miệng đút cho em một ngụm rượu thôi, tôi sẽ không làm động tác gì quá mức."

Nam Tầm:!

Đờ cmn mờ! Nam thần đang nói gì vậy?

Nam Tầm không thể tưởng tượng nổi mở to mắt nhìn anh.

Chỉ là chạm miệng đút miếng rượu? Sẽ không làm động tác gì quá mức?

Anh mẹ nó còn muốn làm động tác quá mức gì nữa?

Nghe xong lời này Nam Tầm trở nên càng kích động.

Trước đó đạo diễn Uông đã nói, kịch bản là một chuyện, khi quay lại là chuyện khác, ám chỉ Đan Thủy căn bản không cần quay cảnh quá thân mật. Cho nên sau này dù Nam Tầm thấy rất nhiều đoạn ngắn vượt mức trong kịch bản mới, cô cũng không hề lo lắng. Lúc ấy không biết người đóng vai Kỷ Kình là nam thần của mình, cô cũng chưa từng có ý định đóng những cảnh thân mật này với người đàn ông khác.

Nhưng bây giờ biết được nam thần đóng nhân vật này, hôm nay đạo diễn Uông còn báo với cô rằng chừng mực sẽ không giảm, khuyên cô chuẩn bị tâm lý cho tốt, Nam Tầm liền rơi vào trạng thái phấn khởi không thôi.

Cảnh thân mật nha! Thật nhiều thật nhiều đó! Chỉ có hai người cô và nam thần!

Buổi chiều trước khi đóng phim, Nam Tầm phải mất hồi lâu mới có thể nhập vai. Nhưng ngay vừa rồi, khi Âu Càn muốn hôn tới, cô lại kích động đến không cẩn thận lạc vai.

Vài lần sau đó, Nam Tầm vừa thấy đôi môi mỏng ngậm rượu của Âu Càn đến gần, gương mặt nhỏ lại không biết cố gắng mà đỏ lên. Mặc cho cô có cố biểu hiện cảm xúc của Dương Vũ Nhu cỡ nào, ánh mắt gạt được người, nhưng phản ứng của cơ thể cũng không thể lừa được. Mặt cô thật mẹ nó dễ đỏ.

Nam Tầm tỏ vẻ, chính cô cũng không khống chế được.

Đạo diễn Uông tức giận gầm rú: "Chuyên viên trang điểm đâu? Mau đến đánh phấn cho Đan Thủy, đánh dày vô!"

Sau bốn lần NG, lần thứ năm rốt cuộc cũng qua. Môi mỏng của Kỷ Kình nhẹ nhàng dán lên Dương Vũ Nhu, đem rượu trắng trong miệng truyền qua.

Nam Tầm chỉ cảm thấy có vật gì đó mềm mềm thăm dò đi vào, cả kinh trừng to mắt. Nhưng rất nhanh, hương vị cay nồng của rượu trắng đã xộc lên làm cô bật ho khan. Xúc cảm trong máy mắt vừa rồi phảng phất chỉ là ảo tưởng của bản thân.

Nhưng cô biết, cô không bị ảo giác.

Mẹ nó Âu Càn kẻ lừa đảo này!

Âu Càn nhìn dáng vẻ chật vật của thiếu nữ trong lòng liền phá lên cười.

Nam Tầm nhớ ra mình còn đang đóng phim, lập tức nhập diễn. Ho khan qua đi, nàng vẻ mặt xấu hổ quàng tay lên cổ đối phương, để tùy hắn ôm mình đứng dậy.

Nam nhân ôm vũ nữ tuyệt sắc đi về phía hậu viện, để lại một phòng đầy khách khứa lộ nụ cười ngầm hiểu.

Đạo diễn Uông cực kỳ hài lòng với cảnh này, đặc biệt là đoạn ngắn đút rượu kia.

Chậc, quá tuyệt! Âu Càn thể hiện vẻ đẹp lười biếng mất tinh thần của Kỷ Kình vô cùng đúng chỗ, quả thực đã vượt qua sức tưởng tượng của ông. Mà Đan Thủy cũng biểu đạt được cái cảm giác vô lực giãy dụa cùng rối rắm, cuối cùng là thỏa hiệp chỉ trong nháy mắt. Trừ biểu cảm giật mình khi nuốt rượu có hơi mãnh liệt quá thì những chỗ khác đều có thể nói là hoàn hảo.

Cảnh tiếp theo sẽ quay ở trên giường, phải đợi sắc trời sẩm tối mới được. Cho nên đạo diễn Uông đại phát từ bi để cho nhân viên công tác tự do nghỉ ngơi, những người diễn vai khách khứa góp đủ số cũng được thả đi trước.

Cảnh trên giường mà diễn "súng thật đạn thật" khẳng định là không được, nhưng có một từ gọi là "vẻ đẹp mông lung". Đạo diễn Uông tỏ vẻ: Ngoài sáng không được chúng ta vào trong tối.

Nghĩ đến cảnh kế tiếp, Nam Tầm khẩn trương quá đỗi, cứ uống nước liên tục, tim đập thình thịch liên hồi.

Cảnh giường chiếu đó giường chiếu đó, mẹ nó hồi hộp quá đi, có nên thừa cơ ăn đậu hũ hay không?

Âu Càn không biết từ khi nào đã đi tới sau cô, gọi một tiếng dọa Nam Tầm thiếu chút nữa nhảy dựng.

"Âu Càn đại đại!" Bây giờ khi thấy anh, Nam Tầm vẫn là dáng vẻ fangirl đó.

Âu Càn ngồi xuống cạnh cô, nói: "Đan Tiểu Thủy, bây giờ là thế giới thật không phải thế giới ảo, em đừng gọi tôi "Âu Càn đại đại". Em có thể gọi tôi thầy Âu như những người khác, hoặc là anh Càn."

Nam Tầm mang gương mặt đỏ rực, thấp giọng gọi: "Anh Càn."

Âu Càn "ừ" một tiếng, nghiêm trang mở ra kịch bản cùng thảo luận với cô.

Nam Tầm vội xua tan mớ bong bóng hường phấn không nên tồn tại, lật kịch bản đến cùng trang, chuẩn bị nghe anh giảng giải.

Âu Càn chỉ vào câu miêu tả nào đó trong kịch bản, nghiêm mặt nói: "Em xem chỗ này, chúng ta sẽ có một ván cờ đơn giản trên giường. Em nhân lúc tôi đang hưng phấn nhất mà duỗi tay thăm dò sau lưng tôi. Nhưng dù là khi dục vọng tràn đầy nhất, tôi vẫn cứ bắt được bàn tay đang thăm dò của em. Cảnh này nhìn như đơn giản, thật ra rất khó."

Nam Tầm:...

Mẹ nó lúc anh giảng kịch bản có thể gọi tên trong đó được không? Đừng cứ tôi tôi em em, như vậy rất dễ làm người ta suy nghĩ miên man đó!