Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 311: Ha ha, rất tiện đường




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Nam Tầm "ồ" một tiếng, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nam thần cả nửa ngày, rồi mới dời đi dừng trên người trợ lý của nam thần.

"Nếu Âu Càn đại đại không uống chai nước này, vậy để tôi cầm về thôi." Nam Tầm nói với trợ lý nọ. Không hề cảm thấy xấu hổ lấy đi bình nước trong tay cậu ta, lúc quay về còn tiện tay vặn nắp rót cho mình một ngụm.

Trợ lý của Âu Càn:...

Âu Càn:... Ha hả.

***

Có mười phút nghỉ ngơi, Âu Càn cầm điện thoại nằm dài trên cái ghế chuyên dụng trợ lý mang đến, cũng không biết đang xem cái gì mà ngón tay cứ vuốt gạt mãi.

Bởi vì Nam Tầm cảm thấy mình vẫn là một nghệ sĩ mới toanh, phim trường lại nằm ở vùng lân cận, nên không để bé trợ lý theo tới. Lúc nghỉ ngơi, cô thường sẽ tán dóc cùng nhân viên công tác của đoàn phim, hoặc sẽ đến thảo luận phim với đạo diễn Uông và phó đạo diễn, xây dựng mối quan hệ.

Nhưng lúc này Nam Tầm vô cùng yên tĩnh. Tự mình tìm một băng ghế nhỏ ngồi xuống, sau đó điều chỉnh góc độ, lén lút móc di động ra chụp một tấm cái mặt to của mình.

Tầm "tâm cơ" cũng không phải chỉ tự chụp bản thân. Trong ảnh chụp, ngoài quả đầu tròn tròn của cô thì phía sau còn có một nam thần toàn thân đỏ rực rêu rao đang nằm lệch trên ghế chơi điện thoại.

Trước khi phim truyền hình lên sóng, đạo diễn Uông cấm tất cả nhân viên công tác không được tiết lộ cảnh hậu trường và hình ảnh của diễn viên trong đoàn. Cho nên tấm hình Nam Tầm chụp trộm với nam thần chỉ để tự xem mà thôi.

Tóm lại, ảnh chụp chung cứ như vậy đã có.

Nam Tầm gấp không chờ nổi thay hình nền bằng ảnh cô và nam thần chụp chung, cười lén lút như tên trộm.

Không thể không nói, tận mắt được xem nam thần diễn vẫn thực rung động. Nam thần không hổ là ảnh đế, dù đóng nhân vật nào cũng hạ bút thành văn. Loại nhân vật gian tà như Kỷ Kình, anh đều có thể diễn ra sức hút độc đáo chỉ thuộc về Âu Càn, diễn xuất vô cùng cao siêu.

Nhóm diễn viên lão thành đóng cùng nam thần được khơi dậy một khang nhiệt huyết, những cảnh bọn họ chạm trán đều hết sức xuất sắc. Đạo diễn Uông ở một bên xem lại những cảnh quay ban nãy, mỗi khi hài lòng thậm chí còn cười "hừ hừ" ra tiếng, dọa nhóm nhân viên công tác phát hoảng.

Sau giờ giải lao ngắn ngủi là quay cảnh cuối cùng. Kỷ Kình giết chết Dương mẫu, mà bên dưới gầm giường Dương Vũ Nhu phải trơ mắt nhìn mẫu thân bị sát hại, đôi ủng đỏ và giọng nói lạnh thấu xương của kẻ thù cũng khắc thật sâu vào lòng nàng.

Diễn đến cảnh Dương mẫu khuyên Dương Vũ Nhu chạy trốn từ mật thất. Hai người tranh chấp xô đẩy một phen, Dương mẫu rơi vào đường cùng buộc phải điểm huyệt Dương Vũ Nhu, chuẩn bị giấu nàng xuống gầm giường. Vào lúc này, đạo diễn Uông đột nhiên rống lên: "Cắt!"

Hai người dừng lại nhìn ông, Nam Tầm rất có tự giác hỏi: "Đạo diễn Uông, có phải em biểu hiện chưa tốt chỗ nào không ạ?"

Uông đạo tức giận chỉ vào tay cô: "Tự cô vén tay áo lên nhìn đi. Mẹ nó trên tay cô vẽ cái quái gì vậy? Vừa rồi lôi lôi kéo kéo lộ ra hết rồi!"

Nam Tầm vén tay áo lên nhìn xem. Trên cánh tay là chữ ký của Âu Càn, nhờ có thuốc bột chống nước của Tiểu Bát nên chẳng sợ đi tắm mỗi ngày cũng không bị phai mất.

Người trong đoàn phim đều tận mắt nhìn thấy dáng vẻ fangirl cuồng nhiệt của Đan Thủy khi hỏi xin chữ ký nam thần Âu Càn, đương nhiên biết chữ ký kia là Âu Càn đại đại tự mình ký cho. Bây giờ thấy nó vẫn được bảo tồn hoàn hảo, tất cả đều cảm thấy khó thể tin.

Đờ mờ! Bây giờ trời đã nóng lắm rồi đó, qua nhiều ngày vậy mà chữ ký vẫn còn?

Chẳng lẽ mấy hôm nay Đan Thủy không tắm?

Nhưng dù cô có tắm chỗ khác để chừa cánh tay thì cánh tay mấy ngày không rửa nhất định cũng toàn là ghét! Nghĩ thôi đã thấy rất hôi đó!

Chậc, bọn họ cảm thấy bản thân đã được xem như fan não tàn của nam thần Âu Càn. Nhưng so với Đan Thủy, bọn họ chẳng qua chỉ là con kiến.

Nam Tầm thả ống tay áo xuống, nhìn đạo diễn Uông, nói lí nhí: "Không xóa có được không ạ? Đây là nam thần ký cho em mà."

Đạo diễn Uông vuốt mặt, chỉ vào Âu Càn bên cạnh nói: "Nhìn thấy không, nam thần của cô ở đây này. Mấy ngày nữa cũng toàn cảnh diễn chung của cô cậu, muốn ký tên lúc nào cũng được, muốn bao nhiêu đều được hết. Nếu cậu ta không ký, tôi cũng ép cậu ta ký cho cô. Cho nên, mẹ nó cô có thể có chút tiền đồ được không!"

Nam Tầm ngượng ngùng trộm ngó Âu Càn, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt còn có chút... vi diệu.

"Ừm, vâng!" Nam Tầm gật gật đầu với đạo diễn Uông, vô cùng lưu luyến lau sạch chữ ký trên tay.

Nam Tầm không biết rằng, từ nay về sau, người trong đoàn phim đều không gọi cô là Đan Thủy nữa, mà ngầm gọi là Âu fangirl.

Cảnh diễn cuối cùng quay thật sự thuận lợi. Trừ lúc đầu Dương mẫu nhập vai chưa đủ sâu bị NG một lần, lần thứ hai đã thuận lợi thông qua. Đạo diễn Uông vốn lo lắng lần này Đan Thủy diễn cảnh đau buồn tột độ sẽ không ấn tượng được như lần đầu, không ngờ lần này so với lần trước còn phải xuất sắc.

Kết thúc công việc, đạo diễn Uông nhắc nhở mọi người: "Ngày mai đổi phim trường, mọi người nhớ tập trung đúng giờ. Xe của đoàn phim quá hẹn sẽ không chờ nữa, đến trễ thì tự mình gọi taxi mà đi."

Nam Tầm vội vàng nhắc một câu: "Đạo diễn Uông, đừng quên đón em."

Khóe miệng đạo diễn Uông run rẩy: "Công ty cô có keo kiệt quá không vậy? Đến xe cũng không chuẩn bị cho cô một chiếc?"

Loại người mới giai đoạn đầu chưa có thu nhập như Đan Thủy, công ty bình thường cũng sẽ chuẩn bị cho chiếc xe để tiện đi lại. Nghệ Tín Entertainment tốt xấu gì cũng là công ty giải trí top mười cả nước, vậy mà đến một chiếc xe cũng không lo liệu cho nghệ sĩ sao?

"Em còn tép riu mà, với cả vào công ty chưa được ba tháng, bình thường phải sau ba tháng mới có xe. Đãi ngộ của công ty đã rất tốt, còn tìm cho em một trợ lý đó. Đúng rồi đạo diễn Uông, ngày mai em có thể mang bé trợ lý theo không ạ? Bởi vì đồ dùng hơi nhiều."

Đạo diễn Uông gật đầu, nói đương nhiên có thể.

Không biết nghĩ đến gì, đạo diễn Uông âm thầm đổ một phen mồ hôi lạnh.

May mắn cô bé này là một nhóc thần kinh thô. Vừa rồi trong lúc vô ý ông hỏi câu này, nếu Đan Thủy tỏ ra bất kỳ sự bất mãn nào với Nghệ Tín entertainment, lại bị người có tâm nghe được hoặc quay được, đến lúc đó mà truyền ra thì khẳng định sẽ dậy lên trận chiến nước miếng ủm tỏi. Boss Nghệ Tín cũng sẽ sinh bất mãn với Đan Thủy.

Những cảnh kế tiếp đều được quay ở phủ đệ Kỷ Kình, chiếm khoảng năm, sáu tập. Nếu tất cả đều một hai lần là qua, thì sợ không đến bảy, tám ngày đã quay xong rồi. Nếu quay không quá thuận lợi, lại cộng thêm vào yếu tố thời tiết, dài nhất là hai mươi ngày mà thôi.

Nói cách khác, Nam Tầm có ít nhất bảy ngày để quay cùng nam thần, may mắn lắm thì có gần hai mươi ngày.

Tưởng tượng đến đây, Nam Tầm liền hưng phấn không thôi.

"Em bây giờ ở đâu?"

Nam Tầm còn đang mừng thầm, nghe được lời này thì ngẩng phắt đầu lên.

Không biết từ khi nào Âu Càn đã tới trước mặt cô, đang nhìn cô hỏi: "Em gái Đan Thủy, em đang ở đâu? Nếu tiện đường, ngày mai tôi có thể đón em cùng đi phim trường."

Hai mắt Nam Tầm mở to, vui đến độ đã không phân biệt được đông tây nam bắc. Cô báo một chuỗi địa chỉ nhanh như bay, hai ngón tay trỏ chạm vào nhau xoay vòng vòng. Vẻ mặt tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm nam thần nhà mình: "Âu Càn đại đại có tiện đường không ạ?"

Âu Càn cười ha hả: "Rất tiện đường."

Đạo diễn Uông há hốc miệng nhìn anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tiện đường? Tiện đường cái quái gì mà cách nhau hẳn ba con phố!