Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 310: Chân chó, "Đại đại uống nước ạ"




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Trên phim trường, bất kể là tổ phụ trách ánh sáng, chuyên viên trang điểm, hay nhiếp ảnh gia, hay tổ đạo cụ và tổ dựng cảnh, tất cả đều lén lút tụ lại với nhau, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mỹ nam cổ trang kia. Dùng sức nhìn, mở to hai mắt mà nhìn.

Từ sáng khi nam thần Âu Càn tới đoàn phim, bọn họ đều vẫn mang bộ đức hạnh này.

Thật không chân thực a a a, như là đang nằm mơ a a a.

Đây chính là ảnh đế Âu Càn! Ảnh đế Âu Càn lại đến đoàn phim của bọn họ đóng một vai phụ nho nhỏ!

Nghe nói đạo diễn Uông và Âu Càn là bạn lâu năm. Nhưng dù có quan hệ thân thiết thì mặt mũi đạo diễn Uông cũng quá lớn rồi đi?

Chỉ trong nửa ngày, nam thần Âu Càn đã quay bổ sung gần hết những cảnh trước đó của Ngụy Đằng. Hiện tại chỉ còn cảnh diệt môn nữa. Diễn viên lớn tuổi sắm vai vợ chồng họ Dương cùng với nha hoàn, gia đinh toàn bộ đều đến đông đủ. Mà phía Đan Thủy, bởi vì chỉ diễn cùng khung hình với Kỷ Kình màn cuối cùng, nên cô chỉ cần quay bổ sung với mọi người cảnh cuối.

Dương Vũ Nhu được Dương mẫu giấu dưới gầm giường. Nàng nhìn thấy được đôi ủng của Kỷ Kình, cũng tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân bị người nọ dùng kiếm cắt đứt yết hầu, ngã xuống trên đất.

Đến cảnh Dương mẫu chết, ống kính sẽ di chuyển từ sau gáy Đan Thủy dần qua sườn mặt cô. Đặc tả nét mặt xong, sẽ chuyển tới cặp ủng đỏ của Kỷ Kình và thi thể Dương mẫu. Bộ dáng chết thảm của Dương mẫu cũng được quay một cảnh đặc tả.

Lúc Nam Tầm đến, Âu Càn vừa vặn quay xong phần trước đó, chỉ còn thừa lại cảnh diệt môn cuối cùng và cảnh giết Dương mẫu. Âu Càn xem qua những cảnh quay trước, có vẻ cảm thấy không quá hài lòng, đang cùng đạo diễn Uông thảo luận vài vấn đề.

Khóe mắt dường như thấy được Nam Tầm đến, anh ngẩng đầu nhìn qua bên này, vậy mà hơi mỉm cười với cô, sau đó lại tiếp tục cùng đạo diễn Uông nói gì đó.

Nam Tầm há hốc miệng, đứng tại chỗ ngây ra như phỗng.

Lúc này vừa hay có chị Tần đi tới nhắc cô thay đồ đổi tạo hình. Nam Tầm kích động đến mức nắm chặt cánh tay cô ấy: "Chị Tần, chị Tần, Âu Càn đại đại mặc trang phục kia, chẳng lẽ anh ấy... Đóng vai Kỷ Kình??"

Chị Tần buồn cười: "Đúng vậy, lúc mới biết chị cũng sợ hết hồn, ảnh đế Âu Càn lại muốn đóng một vai phụ nho nhỏ. Chị biết em là fangirl của Âu Càn, nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em cái này. Lúc quay phim đừng để bị rớt xích, những cảnh Âu Càn diễn từ sáng tới giờ đều chỉ một lần là qua. Nếu em diễn cùng anh ấy mà NG năm sáu lần, chị sợ đại thần sẽ thấy em phiền đấy."

Nam Tầm gật đầu như giã tỏi.

Nội tâm Nam Tầm thực kích động. Vốn tưởng còn phải phấn đấu thêm năm năm mới có thể diễn cùng ảnh đế đại Boss, sau đó lại từng bước từng bước phát triển. Không nghĩ tới...

Đờ mờ, hạnh phúc tới quá nhanh!

"Tiểu Bát, Tiểu Bát, đây có thật chỉ là trùng hợp không? Không phải đại Boss riêng vì ta tới đóng nhân vật này đấy chứ? Rốt cuộc thì kịch bản mới cũng có không ít cảnh diễn thân mật của đôi ta đâu ~" Nam Tầm thẹn thùng che mặt.

Tiểu Bát cười ha hả: "Thân ái, mặt ngươi lớn đến độ nào thế, lại dám có loại suy tưởng này? Một, đại Boss cùng đạo diễn Uông có giao tình từ lâu, đến góp vui thôi. Hai là, kịch bản này do biên kịch sửa, không dính líu một xu nào cùng đại Boss."

Nam Tầm thở dài, hỏi: "Đã lâu vậy rồi, mỗi ngày ta đều đăng hình vẽ anh ta lên Man Man không sót ngày nào, còn thổ lộ tình yêu nóng bỏng của mình một cách trắng trợn như vậy. Giá trị ác niệm của Âu Càn vậy mà chưa hề giảm một điểm nào sao?"

Tiểu Bát thở dài cùng cô, ỉu xìu nói: "Thật sự không giảm, một điểm cũng không luôn. Nói thật, đến gia cũng bị cách làm của ngươi cảm động. Chỉ là gia cảm động vô dụng á, đại Boss cũng chẳng thèm phản ứng."

Nam Tầm không vui, có hơi cáu kỉnh. Cô cố gắng lâu như vậy, Âu Càn chỉ giảm nửa điểm thôi cũng tốt nha. Nhưng là không, con mẹ nó một chút cũng không chịu giảm.

Nam Tầm hơi cáu kỉnh khi nhìn về phía nam thần liền mang theo một tia u oán.

Nhân viên hoàn tất chuẩn bị tất cả ánh đèn, đạo cụ, cảnh diệt môn cuối cùng cũng sẵn sàng.

Vào một đêm nguyệt hắc phong cao*, khi mọi người nhà họ Dương chìm sâu vào giấc ngủ, mấy chục hắc y nhân trèo tường đột nhập, một đao kết liễu hai hộ viện tuần tra ban đêm.

[*Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa. Thích hợp làm chuyện xấu]

Người đang ngủ say bị bừng tỉnh, cuộc tàn sát đẫm máu bởi vậy đã bắt đầu.

Thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.

Dương phụ liều chết chống cự, nhưng dù võ công của ông có lợi hại thế nào cũng không thể lấy một địch lại mấy chục, rất nhanh bị trúng vài đao.

Ngay tại thời điểm mấy chục mạng người ở Dương gia sắp bị giết sạch, cửa chính đại trạch mở ra "kẽo kẹt". Nam tử một thân áo đỏ thong dong tùy ý bước vào.

Hắn đi không nhanh không chậm, đôi ủng đỏ không chút e dè đạp lên vũng máu dưới đất. Trường bào đỏ như máu phập phùng trong bóng đêm, mái tóc bạc trắng khác hẳn người thường đặc biệt chói mắt.

Nhìn thấy Dương phụ bị hắc y nhân vây đánh, hắn chậm rãi nâng tay ra hiệu. Hắc y nhân thấy thế liền lui về sau lưng hắn.

Nam tử tuyệt đại vô song nhìn Dương phụ thân đầy vết thương, khóe miệng tà tà cong lên, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng: "Công pháp Dương gia chẳng qua cũng chỉ như vậy. Hay là, ngươi vẫn chưa dùng hết toàn lực?"

Dứt lời, ánh mắt hắn bỗng nhiên đanh lại, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, thân hình đột ngột bay lên không trung giơ kiếm đâm tới.

Hai người đánh nhau liên tục suốt năm phút đồng hồ có thể nói là vô cùng ngoạn mục. Mỗi chiêu thức, mỗi động tác đều cực kỳ chuyên nghiệp.

Chờ một kiếm cuối cùng của Kỷ Kình đâm xuyên qua yết hầu Dương phụ, thanh kiếm dính máu bị hắn rút ra. Thân kiếm nhuốm đẫm máu tươi, mũi kiếm còn đang nhỏ tí tách.

Nam nhân hít một hơi thật sâu mùi máu tươi trong trạch viện, trên mặt lộ vẻ say mê.

Đối với hắn mà nói, mùi máu của người nhà họ Dương còn mê người hơn cả huân hương hoa. Đây chính là hương vị tắm hồn kẻ địch hắn chờ mong đã lâu.

Vào giờ khắc này, thù diệt môn mười mấy năm, hắn rốt cuộc đã báo được.

Sau đó hắn tay cầm trường kiếm, đi từng bước một vào hậu viện Dương trạch.

Giết, không chừa một ai.

"Cắt!"

Nếu không phải có tiếng "cắt" của đạo diễn Uông, mọi người chỉ sợ vẫn còn đắm chìm trong cảnh quay không cách nào thoát khỏi.

"A a a, rõ ràng lúc Âu Càn đại đại giết người quá biến thái, nhưng sao tôi lại cảm thấy thật cuốn hút. Xong rồi xong rồi, tôi bị điên mất rồi!" Một trợ lý của chuyên viên trang điểm kích động dậm chân.

Trong khi mọi người đang rạo rực các kiểu thì Nam Tầm lại vô cùng chân chó cầm một chai nước khoáng chạy như bay qua đó: "Kia... cái kia... Âu Càn đại đại anh vất vả rồi. Cái này mời anh uống!"

Mọi người:...

Ai da, dáng vẻ nàng dâu nhỏ thẹn thùng này thực làm bọn họ không nỡ nhìn thẳng.

Những người khác cũng vô cùng muốn đưa nước, lau mồ hôi gì đó cho nam thần. Nhưng người trong vòng đều biết, nam thần Âu Càn không uống nước bên ngoài, nước của anh đều do trợ lý mang đến.

Cho nên, Đan Thủy chỉ là đang làm chuyện công cốc.

Quả nhiên, nam thần Âu Càn rất lễ phép nhận chai nước, nhưng lại không uống ngay mà khách khí nói: "Cảm ơn."

Không đợi anh lên tiếng, trợ lý bên cạnh đã chủ động tiếp nước khoáng trong tay anh. Sau đó đưa cho anh một bình nước tự chuẩn bị khác.

Nam thần nhìn vẻ mặt thất vọng của cô bé fangirl, không khỏi nhướng mày, đột nhiên nhiều lời giải thích vài câu: "Đừng hiểu lầm, chỉ là thói quen thôi. Em hẳn đã từng nghe qua mấy vụ bê bối trong làng giải trí đúng không. Một ngôi sao ca nhạc đang nổi uống nước người khác đưa, kết quả bị đầu độc cho câm luôn."

Hơi dừng, anh chốt lại: "Ở cấp bậc đại thần như tôi, người ghen ghét có cả đống."

Nam Tầm:...

Tuy rằng đều là sự thật, nhưng có cần nói trắng ra như vậy không?!

________________________

~ Tâm sự của editor (again)~

Vâng, lại là PaduC đây, thanh niên phụ trách chính cái truyện này.

Có thể các bạn chưa biết, mình có 3 bộ edit on going, tính cả bộ Vai ác. Nhưng Vai ác là cái lâu dài nhất vì nhận được rất nhiều sự ủng hộ của các bạn. Và tiến độ ra truyện là do mình lười hay chăm, vì mình là đứa beta và đăng =)) (trong khi em editor Bánh Bao đã ra rất nhiều hàng tồn kho rồi, hí hí hí)



Mình làm việc dựa theo hứng các bạn ạ, hứng thì nó lúc đến lúc không, chủ yếu bắt nguồn từ đam mê =)) Mình thích nhất là đi xem bình luận review truyện, thích cái cảm giác có thật nhiều người đồng cảm <3 <3 Nói thật mình đã lượn qua từng trang công cộng đăng lại Vai ác để đọc cmt lấy cảm hứng.

Chốt lại là: Cầu review đặc sắc, sẽ báo đáp cẩu lương =))

P/s: Đừng giục nhiều, giục sẽ tắt hứng =))