Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 284: Đại nhân, sau này hôn ta nhiều chút




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Cung Nhị cũng nhịn đau quỳ gối cạnh Cung Lục, trán hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, run rẩy nói: "Đại nhân, đệ tử biết sai rồi. Hiện giờ Cung Đại đã bị Thập Cửu giết chết, Thập Thất cũng vì nàng mà chết, xin đại nhân hãy bớt giận. Tuy Thập Cửu biến mất, nhưng nàng có vu lực ngập trời như vậy, không người nào có thể khiến nàng bị thương được. Đệ tử nguyện ý lập tức dẫn người đi tìm Thập Cửu, trong vòng một ngày nhất định có thể đưa người về an toàn!"

Cung Mặc Nhiễm liếc qua hắn ta, lạnh nhạt nói: "Bổn tọa sẽ tự mang nàng về. Trước lúc đó các ngươi cứ ở đây nhận hết đau đớn từ Phệ Tâm cổ và Thực Não cổ đi. Nếu bổn tọa tìm được Đóa Đóa về trước khi các ngươi đau chết, đó âu cũng là tạo hóa của các ngươi."

Dứt lời, hắn liền mặc kệ đám đệ tử đau đến chết đi sống lại, xoay người trở về chính điện.

Các đệ tử nghe được lời này thì hai mắt trắng dã, chỉ thiếu điều bất tỉnh tại chỗ.

Cơn đau mà Phệ tâm và Thực não cùng lúc phát tác há là người thường có thể chịu được! Đại nhân lại muốn bọn họ chịu đựng nỗi thống khổ này, mãi đến khi ngài tìm được Thập Cửu về?

Bọn họ sai rồi, bọn họ sai thật rồi.

Đại nhân muốn làm gì cứ làm, bọn họ không nên tự cho là đúng mà nhúng tay. Sau này đại nhân muốn sủng hạnh ai cũng được, cho dù về sau ngài có ngày ngày sênh ca ao rượu rừng thịt, hay chết trong tay Thập Cửu thì cũng là ngài cam tâm tình nguyện...

***

Cung Mặc Nhiễm đi đến bên mép giường, lẳng lặng nhìn đệm giường hỗn độn không chịu nổi, trong đầu hiện lên kí ức tối qua.

Hắn như con dã thú cắn xé chiếm hữu nữ nhân kia, mà nàng chỉ dịu ngoan mặc hắn cần gì cứ lấy. Trên người có đau hơn nữa cũng chỉ yên lặng rơi lệ, ôm hắn càng chặt.

Cung Mặc Nhiễm dùng tay nâng trán, hơi che khuất đôi mắt hiện đầy tơ máu.

Đóa Đóa của hắn...

Nghĩ đến những việc nàng gặp phải sau đó, ánh mắt Cung Mặc Nhiễn trở nên vô cùng âm lãnh, trong mắt như lóe huyết quang.

Giết Cung Đại sao?

Đóa Đóa thật thiện lương. Có phải nàng biết nếu để hắn tự mình động thủ, Cung Đại sẽ còn chết thảm hơn nên nàng mới giết hắn trước không?

Cung Mặc Nhiễm tìm được hai sợi tóc của Lý Vân Đóa từ trên giường, đem đi đốt thành tro, lại trộn với máu của mình, sau đó dùng hỗn hợp này vẽ lên giấy Truy Tung trận.

Hai mắt Cung Mặc Nhiễm khép hờ, chờ lá bùa bị đốt sạch, trong đầu liền tự động hiện ra trị trí của Lý Vân Đóa.

Bỗng dưng, hắn mở bừng mắt, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Sao lại là ở đây?

Đóa Đóa, ngươi là vì thương thấu tâm, cho nên muốn bỏ bổn tọa mà đi sao?

Hai tròng mắt giăng đầy tơ máu của Cung Mặc Nhiễm dần u ám, thoạt nhìn có chút dọa người.

***

"Trời ạ! Không ổn không ổn rồi!" Tiếng gào to của Tiểu Bát làm Nam Tầm vừa ngủ đã bị đánh thức.

"Gì vậy Tiểu Bát?" Nam Tầm ngáp.

Tiểu Bát khóc hu hu: "Giá trị ác niệm của đại Boss vừa rồi giảm 10 điểm."

Nam Tầm có vẻ mộng bức: "Đây là kinh hỉ mà, có phải kinh hách đâu. Ngươi gào lên làm gì?"

Tiểu Bát "à" một tiếng, nói tiếp: "Thế nhưng giá trị hắc hóa đùng một cái đầy vạch, 100 rồi."

Nam Tầm:...

"Ngẫm lại cũng dễ hiểu mà. Rốt cuộc là ta bị bọn Cung Đại đuổi giết, nếu bản thân không có chút bản lĩnh thì đã sớm chết thẳng cẳng. Hắn vì vậy mà hắc hóa cũng quá đỗi bình thường."

Tiểu Bát: "Ta vẫn cảm thấy hắn không phải hắc hóa vì chuyện này."

Nam Tầm vội hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"

Tiểu Bát lập tức im bặt.

Qua hồi lâu sau nó mới nói: "Gia mệt mỏi quá, muốn đánh một giấc. Nơi này rất an toàn, không cần gia lưu ý giúp ngươi đâu, ngươi cũng yên tâm ngủ một giấc đi."

Nam Tầm cảm thấy Tiểu Bát đang lừa nàng chuyện gì, sao nó lại chắc chắn được nơi này rất an toàn? Là bởi vị công tử thu lưu nàng là danh môn quý tộc? Hay là con cháu nhà tướng?

Nam Tầm nghĩ một hồi liền thiếp đi. Lúc nửa đêm, nàng gặp phải ác mộng, sợ tới mức giật mình bật dậy.

Nàng mơ thấy dáng vẻ khi chết của Thập Thất. Hắn phun ra thật nhiều máu, nhưng vẫn luôn nắm chặt tay nàng không buông...

"Tiểu Bát, Tiểu Bát ngươi có thể nói chuyện với ta một lát không?"

Tiểu Bát không đáp, hẳn là ngủ thật rồi.

Nam Tầm lẳng lặng ngồi một mình phát ngốc trên giường. Thì ra đây là thế giới của người mù người điếc, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được. Cả thế giới cứ như chỉ có mình mình, thật giống như bị mọi người vứt bỏ.

Nàng hơi ngẩng đầu, cảm nhận được luồng gió đêm thổi vào qua cửa sổ, quét qua gương mặt nàng, cảm giác thật tuyệt.

Ngồi trong chốc lát, Nam Tầm sờ soạng xuống giường, mò theo hướng gió thổi tới bên cửa sổ rồi mở toang cửa ra.

Gió lớn một chút sẽ làm nàng có cảm giác an toàn hơn.

Nàng vừa mở cửa sổ về giường, bỗng đột nhiên nhận thấy gì đó, chợt quay ngoắt đầu lại, hướng đôi mắt không có tiêu cự đối diện cửa sổ.

"Ai? Ai ở đó?"

Cung Mặc Nhiễm đứng bên cửa sổ, hắn nhìn thấy nữ tử mờ mịt luống cuống có cặp mắt không tiêu cự kia thì trong mắt loé qua kinh ngạc.

"Đóa Đóa?" Hắn thấp giọng gọi một tiếng, vẫn không thấy nàng có bất cứ phản ứng nào.

Nam Tầm cứng đờ tại chỗ, nàng ngửi được mùi gỗ đàn quen thuộc, đây là mùi hương trên người Cung Mặc Nhiễm.

"Đại nhân, có phải ngài tới đón ta không?" Vẻ mặt Nam Tầm vui sướng, vội vàng vươn tay mò mẫm về phía hắn.

Cung Mặc Nhiễm thấy dáng vẻ này của nàng, ánh mắt không khỏi trầm xuống. Đóa Đóa nàng...

Cung Mặc Nhiễm tiến lên một bước, đột nhiên ôm lấy người đang chầm chậm mò tới vào ngực.

Nam Tầm đầu tiên là hoảng sợ, sau đó vội vàng ôm chặt lại, vùi đầu vào ngực hắn, ra sức hít lấy mùi hương trên người hắn: "Đại nhân, ta thiếu chút nữa không gặp được ngài rồi."

Cung Mặc Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Đóa Đóa, bổn tọa sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."

Nam Tầm không nghe được hắn nói gì, hai mắt nàng hồng hồng tự đắm chìm trong thế giới của mình, tinh thần chán nản: "Đại nhân, mắt ta mù rồi, sau này không thấy được dáng vẻ của ngài nữa. Tai của ta cũng điếc rồi, cũng không nghe được giọng của đại nhân. Ta cảm giác thế giới của mình toàn là một màu đen kịt, tẻ nhạt vô vị..."

Cung Mặc Nhiễm hơi nhíu mày, ôm nàng càng chặt hơn: "Đóa Đóa, nói cho bổn tọa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Tầm căn bản không nghe được, tiếp tục lầm bầm: "Đại nhân, ngài nói xem vị giác và khứu giác của ta sau này có phải cũng sẽ dần biến mất hay không? Nếu đến cả mùi hương trên người đại nhân ta cũng không ngửi được thì ta còn sống làm gì nữa..."

Vẻ mặt nàng thương cảm lại cô đơn, giống như trời sắp sập xuống vậy.

Cung Mặc Nhiễm ngơ ngẩn nhìn nữ tử trong lòng. Thấy nàng sắp khóc tới nơi, liền không khỏi cúi đầu ngậm lấy môi nàng, cho nàng một nụ hôn sâu nồng nhiệt.

Rất lâu sau mới rời môi.

Nam Tầm hít hít, vội vàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, thẹn thùng chui vào ngực hắn, thủ thỉ: "Đại nhân, ngài thật tốt. Ta đã có cảm giác an toàn ngay rồi. Sau này đại nhân phải hôn ta nhiều hơn đó."

Cung Mặc Nhiễm dịu dàng vuốt tóc nàng, thấp giọng nói: "Đóa Đóa, chúng ta đi."

Hắn bế ngang Nam Tầm lên, quang minh chính đại đẩy cửa bước ra ngoài.

Trong viện đã tập hợp chừng trăm cao thủ mặc thường phục. Hàng thứ nhất là cung tiễn thủ, hàng thứ hai cầm đao kiếm, hàng thứ ba nắm trường thương.

Người cầm đầu lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt nghiêm nghị: "Quốc sư đại nhân, Tường Vi hiện giờ là thị thiếp của bổn điện, ngài đây là đang làm gì vậy?"