Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 236: Liều chết đuổi theo, Mao Toại tự tiến*




[*Mao Toại tự tiến, nghĩa là tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn]

Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED

Tiểu tử khóc long trời lở đất kia bị cha hắn quất mông, lão nổi giận gầm lên: "Lão tử còn muốn ngươi cho lão tử nối dõi tông đường! Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ nữa, còn không mau theo lão tử lăn về ——"

Còn có một người là vì trong nhà túng tiền mà đến, bị con ôm đùi, vợ ôm tay: "Tướng công, chàng thật sự muốn bỏ lại hai mẹ con thiếp ư? Cổ người của Mặc Nhiễm Đường thập tử nhất sinh*, chàng đi vào đó, mẹ con thiếp chẳng phải là... Hu hu hu..."

[*Thập tử nhất sinh: mười phần chết, một phần sống; ý nói khả năng sống sót rất thấp (Nguồn: baodanang)]

Con hắn cũng khóc thét lên: "Cha, cha đừng đi mà ——"

"Xuân Hương, mẫu thân ta đành nhờ nàng chăm sóc. Là do ta vô dụng, không nuôi sống được các ngươi. Nhưng nếu thành cổ người, Quốc sư đại nhân sẽ cho mỗi người một trăm lượng bạc, về sau hai mẹ con nàng cũng không phải lo cái ăn cái mặc!"

Vài màn sinh ly tử biệt diễn ra như vậy.

Nam Tầm không biết là bởi bản thân trời sinh máu lạnh, hay do nhìn quen mấy cảnh thế này rồi, mà ngoài việc trong lòng thoáng sinh ra một tia đồng cảm, lại chẳng có cảm xúc dư thừa gì khác.

Đội ngũ tổng cộng xếp thành năm hàng thật dài, mỗi hàng gần sáu mươi người, tính như vậy ước chừng có không dưới ba trăm người tới tranh cướp làm cổ người.

Con số này so với tưởng tượng của Nam Tầm còn lớn hơn nhiều.

Mặc dù toàn thân Nam Tầm mang mùi hôi chua khó ngửi, quần áo thì rách rưới tả tơi sắp sánh kịp tên ăn mày, nhưng tố chất của bá tánh trong hoàng thành vẫn khá cao, trừ bỏ vài người dùng ánh mắt ghét bỏ trộm đánh giá rồi lánh xa nàng, cũng không ai đánh chửi nàng.

Quần áo rộng thùng thình che giấu thân hình thướt tha lả lướt của Nam Tầm, hơn nữa người nàng bốc lên mùi khó ngửi nên không có ai thèm nhìn kỹ. Nam Tầm đúng thật là giấu được giới tính của mình.

Mọi người đợi từ buổi sáng tới tận trưa, rốt cuộc cũng chờ được năm đệ tử Mặc Nhiễm Đường.

Cả năm đều mặc trường bào trắng bó eo, diện mạo mỗi người trông thật thanh tú, nhìn còn rất trẻ.

Nhưng Nam Tầm biết, trong mấy người bọn họ rất có thể đã lên hàng ông nội mình.

Còn như Quốc sư, chậc, chắc chắn đã... Vào hàng tổ tông.

Mọi người thấy có người tới, không khỏi lộ vẻ mặt sùng kính, có một vài người nhát gan thậm chí còn gục đầu xuống không dám nhìn, sợ bản thân mạo phạm cao nhân.

Năm đệ tử Mặc Nhiễm Đường, mỗi người phụ trách một hàng, bắt đầu tuyển chọn cổ người.

Tốc độ bọn họ chọn lựa cổ người nhanh hơn Nam Tầm nghĩ, chỉ cần đảo mắt một cái, liền trực tiếp nhặt ra năm nam nhân cơ thể cường tráng từ mỗi hàng.

Trơ mắt nhìn khóe mắt đối phương xẹt qua người mình không thèm dừng lại quá một giây - Nam Tầm:...

"Được rồi, tất cả giải tán đi." Một người có vẻ là bối phận cao nhất nói nhàn nhạt.

Có người không được chọn lộ vẻ thất vọng, cũng có người thở phào nhẹ nhõm, nhưng không có ai như Nam Tầm chạy thẳng đến trước mặt đệ tử Mặc Nhiễm Đường hô to: "Đại ca, cầu ngài tuyển ta! Ngài đừng thấy ta nhỏ gầy liền bỏ qua. Ta tuy vậy nhưng thân thể bách độc bất xâm*, tuyệt đối là cổ người tốt nhất mà ngài tìm được! Không tin ngài có thể thả rắn độc tới cắn ta!"

[*bách độc bất xâm: trăm độc không thể xâm nhập, miễn nhiễm với mọi loại độc]

Mọi người còn chưa đi hết không khỏi lộ ra vẻ mặt hóng kịch vui.

Đệ tử Mặc Nhiễm Đường nói cái gì chính là cái đó, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn tiếp thu thôi, vậy mà lại dám chất vấn đối phương nữa. Chậc, tên tiểu tử toàn thân bốc mùi, mặt đầy bùn đen này sẽ không bị thất khiếu đổ máu ngay tại chỗ chứ?

Một bạch y đệ tử thoáng liếc nhìn nàng: "Nói khoác mà không biết ngượng. Thiên hạ này làm gì có kẻ nào bách độc bất xâm?"

Nam Tầm khẽ chớp mắt, tức khắc sửa lời nói: "Ta không biết mình có phải bách độc bất xâm không. Có điều khi còn nhỏ lên núi đốn củi, gặp phải rắn độc đều né xa ta ba thước, chúng nó không cắn ta!"

Vẻ mặt Nam Tầm thành khẩn, giống như sắp phải moi cả tim ra cho hắn xem.

Một đệ tử khác đứng cạnh vị bạch y đệ tử kia đột nhiên cười hai tiếng ha hả: "Nhị sư huynh, nếu như vị tiểu huynh đệ này đã "Mao Toại tự tiến", không bằng huynh cứ thử một lần, có khi rắn độc không cắn hắn thật thì sao."

Người được gọi là Nhị sư huynh kia nghiêng người nhìn lại: "Đại nhân đã dặn phải hạn chế gây chuyện không cần thiết. Đệ đây là muốn khiến đại nhân tức giận?"

Vừa nghe lời này, người nọ lập tức thành người câm, vẻ mặt các đệ tử khác càng thờ ơ, không có chút hứng thú nào với Nam Tầm.

Mấy đệ tử Mặc Nhiễm Đường trực tiếp coi Nam Tầm như không khí, dẫn đám cổ người rời đi.

Trong lòng Nam Tầm rất bực mình: "Ta đã nhẫn nhục phụ trọng* nhiều năm như vậy, bây giờ còn vội vàng chạy tới đây chịu chết, bọn họ lại không thu ta. Tiểu Bát ngươi nói xem có tức không cơ chứ?"

[*nhẫn nhục phụ trọng: (thành ngữ), dằn lòng chịu đựng những điều cực nhục để đạt thành việc lớn. Từ tích "Tam Quốc chí - Ngô chí - Truyện Lục Tốn" (nguồn: maxreading)]

Tiểu Bát khó hiểu hỏi: "Ngươi nhẫn nhục cái gì, vác trọng trách gì?"

Nam Tầm: "Đến nữ tử thanh lâu ta cũng đã làm, ngươi còn nói ta không có nhẫn nhục phụ trọng?"

Tiểu Bát hừ một tiếng: "Không biết ai cả ngày ăn sung mặc sướng, một ngày có thể chén tám con gà nướng nguyên con! Gia từng gặp qua thùng cơm, nhưng quả thật chưa thấy thùng cơm nào như ngươi."

Nam Tầm: "... Đấy là do nguyên nhân thể chất, không phải ta."

Tiểu Bát: "Lý do lý trấu, ngươi vốn có thể ăn, gia đây chỉ gián tiếp thành toàn ngươi thôi."

Nam Tầm cảm thấy không cần cùng một con thú tính toán chi li, nàng đứng tại chỗ ngẩn ra chốc lát, sau đó chạy nhanh đuổi kịp đám người phía trước.

"Này, các vị đại ca, cầu xin các ngài thu ta làm cổ người đi. Ta là người chăm chỉ, được việc, không sợ chịu khổ, còn có, rắn độc thật sự không cắn ta đâu ——"

Đám người phía trước không thèm đoái hoài gì đến nàng, vì vậy Nam Tầm vẫn cứ đi theo tới bên ngoài hoàng cung.

Nam Tầm cho rằng Mặc Nhiễm Đường giỏi lắm cũng chỉ ở ngay cạnh cung nơi phố xá phồn hoa nhất là cùng, nhưng không ngờ bọn họ vậy mà lại tiếp tục đi thẳng vào trong hoàng cung!

Không những thế, mỗi đệ tử Mặc Nhiễm Đường đều có một tấm lệnh bài có thể tự do ra vào.

Hoàng Thượng ban cho quyền lợi này cũng quá lớn rồi.

Nam Tầm đương nhiên bị cản lại.

Mắt thấy đám người sắp tiến vào cửa cung, Nam Tầm nôn nóng, lại lần nữa la to tự đề cử mình.

Một đệ tử Mặc Nhiễm Đường phía trước thật sự không nhịn được, trực tiếp đi tới, xách cổ áo Nam Tầm kéo vào trong: "Tiểu tử, đây chính là ngươi tự tìm chết, đến lúc đó gào khóc kêu trời kêu đất cũng vô dụng!"

Trong mắt người này hiện lên tia ý xấu bỡn cợt, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt nhìn về phía Nam Tầm giống như đang quan sát một vật chết.

Nam Tầm thoáng rùng mình.

Thằng nhóc chết tiệt này tuyệt đối vừa suy nghĩ nên dùng biện pháp nào để đùa chết nàng.

"Thập Thất, nếu đại nhân biết đệ nhặt một kẻ vô dụng, trở về muốn trách tội, đến lúc đó bọn ta cũng sẽ không giúp đệ cầu tình." Nhị sư huynh mặt lạnh vô tình mà nhắc nhở.

Cung Thập Thất xì một tiếng: "Đại nhân sẽ không trách đệ đâu. Ban nãy các huynh đều nghe thấy rồi đó, tiểu tử này chẳng cần cái gì cả, lại không sợ chết, vậy chẳng phải ta nhặt được của hời sao."

Nam Tầm cứ như vậy đi một mạch vào hoàng cung Nam Vân Quốc, tiếp đó đi theo đám cổ người tiến vào tòa cung điện nguy nga tráng lệ —— Mặc Nhiễm Đường.

Thật ra gọi Mặc Nhiễm Cung mới chuẩn xác nhất, nhưng không biết có phải do chữ "Cung" phạm điều gì Quốc sư kiêng kỵ hay không, cho nên mới đổi thành "Mặc Nhiễm Đường".

Mặc Nhiễm Đường là một đại viện vô cùng phô trương, chính điện xa hoa không thua gì tẩm cung của Hoàng Thượng, mà hai trắc điện* bên cạnh, mỗi điện có mười phòng. Nếu là mỗi đệ tử Mặc Nhiễm Đường ở một gian thì hiện còn thừa hai gian.

[*trắc điện: điện phụ]

Nam Tầm tự tin mỉm cười: "Ta cảm thấy hai gian cuối cùng này về sau nhất định sẽ có một gian là của ta."

Tiểu Bát: "Cứ tiếp tục tự tin như vậy nữa đi, bệnh ngươi không nhẹ đâu!"