Edit + Beta: Vũ
----------------------------
"Cậu... ra đây với tôi."
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +20, độ hảo cảm hiện tại: 50]
Kỳ Ngôn có hơi mơ hồ, Dornier thấy cậu do dự thì rất kiên nhẫn đi vào căn phòng đất rồi nắm lấy tay cậu kéo ra ngoài.
"Anh định đưa tôi đi đâu?" Có vẻ Kỳ Ngôn đã biết được mục đích của y: "Tôi khuyên anh không nên làm như vậy, dù sao tôi cũng là người của chủ tinh Shuta. Nếu anh tùy tiện đổ hết công lao lần này lên người tôi sẽ gây ra hoảng loạn không cần thiết đấy."
Dornier bực bội tặc lưỡi một cái: "Sao cậu hay lải nhải nhiều vậy, cứ ngoan ngoãn theo ông đây đi!"
Nhìn bóng lưng của y, những lời Kỳ Ngôn muốn nói ra đành âm thầm nuốt ngược lại vào bụng.
Nếu như Dornier không thèm để ý, vậy thì cớ gì mà cậu phải băn khoăn chứ.
Quả nhiên, tự dưng cái tên Dornier rời khỏi bữa tiệc chúc mừng rồi đột ngột quay lại, còn kéo theo con tin của chủ tinh Shuta. Điều này khiến người dân và đám người Siya cực kỳ kinh ngạc, bầu không khí vui vẻ dần lắng xuống.
Dornier thản nhiên như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cứ quang minh chính đại kéo Kỳ Ngôn đứng lên phía trước ở ngay vị trí dễ thấy nhất.
"Cả nhà có vẻ đang thắc mắc tại sao tôi lại mang người này tới đây." Dornier cũng không nhiều lời khách sáo mà trầm giọng vào thẳng vấn đề: "Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng quả thật chính người đàn ông này là người nói cho tôi biết vùng đất hư ảo có tồn tại."
Dornier nói ra tin trọng đại bằng chất giọng bình tĩnh nhất, lượng thông tin khủng bố oanh tạc bên tai mọi người.
Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, những cuộc thảo luận về phát ngôn gây sốc đó chứa đầy hoài nghi và sự khó hiểu cực kỳ.
Đúng vậy, hà cớ gì con tin của chủ tinh Shuta lại giúp bọn họ chứ? Có phải đang mưu đồ gì hay không?
Kỳ Ngôn biết ngay kết quả sẽ thành ra như này nên không thấy khó chịu chút nào, đơn thuần đứng đó lặng im và lạc lõng với bầu không khí này tựa thể cậu chỉ là người ngoại bang vậy.
Dornier lướt nhìn mọi người xung quanh, sau đó ho khan vài tiếng để thu hút sự chú ý của công chúng.
"Tuy nhiên, người Samod chúng ta chưa bao giờ là người vô lương tâm thích đi bịa chuyện! Đối với bất cứ kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, chúng ta cần phải đối diện thực tế!" Câu từ của Dornier vang dội đầy uy lực, chỉ với một câu này là lập tức có rất nhiều người đều gật đầu phụ họa theo.
"Hơn nữa, thù hận giữa chúng ta với chủ tinh Shuta cũng không bắt nguồn từ người dân, mà đó là chính phủ. Có lẽ những người bị chúng ta bắt làm con tin cũng là những nạn nhân vô tội, không chừng bọn họ làm việc chăm chỉ cả đời còn chưa hại ai bao giờ. Khi nhìn thấy điều kiện sống của chúng ta, cậu ấy tình nguyện chia sẻ với chúng ta những gì cậu ấy biết."
"Tôi, Dornier, người lãnh đạo của Samod. Ở tại nơi đây tôi xin nói sự thật rằng tôi không hoàn toàn tin tưởng người thanh niên này." Dornier đẩy Kỳ Ngôn về phía trước một bước: "Nhưng ngay thời điểm hiện tại, tôi muốn thử tin tưởng người này."
Dứt lời, xung quanh vang lên một tràng vỗ tay lúc to lúc nhỏ, tuy không dữ dội lắm nhưng không hiểu sao lại khiến lòng người ấm áp.
Biểu cảm của Kỳ Ngôn phức tạp nhìn mọi thứ một vòng, khoảnh khắc tầm mắt dừng trên người Dornier, tự nhiên cậu có hơi lúng túng cuối đầu xuống.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với mọi người à?" Dornier khẽ cười hỏi Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn trầm mặc một hồi rồi liếm đôi môi khô khốc.
"Tôi không có gì đặc biệt để nói, vì tôi không cảm thấy bản thân đã làm điều gì vĩ đại đến thế. Tôi tưởng chỉ cần là người có lương tâm thì dưới tình huống như vậy, ai cũng sẽ hy vọng cuộc sống của từng hộ gia đình ngày càng tốt lên. Huống chi còn có rất nhiều đứa trẻ đáng yêu nữa."
Kỳ Ngôn không giỏi diễn thuyết, cho nên có thể nói rằng tất thảy cậu muốn làm đều vì những đứa bé đáng yêu đó.
Dứt câu, đám trẻ ngày thường đến nghe cậu kể chuyện phá lên cười, còn vẫy tay với Kỳ Ngôn ở phía trước.
Kỳ Ngôn mỉm cười, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng.
Ánh mắt đó không phải là thứ có thể diễn kịch mà ra được. Ánh sáng triền miên mang theo sự ôn hòa tỏa ra bốn phía khiến người ta ấm áp không thể buông ra.
Dornier tình cờ nhìn thấy ánh mắt làm người lưu luyến, nhất thời y không thể di dời.
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 55]
"Hôm nay tôi nói những lời này thực ra không có ý gì khác." Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói: "Trên chủ tinh Shuta, tôi cũng là một người bình thường. Sống cuộc sống bình thường, làm những việc mà bao người khác đều làm. Tôi còn không muốn đánh giá chính phủ như thế nào, huống hồ là đi phán xét mọi người. Đối với tôi, mọi người chỉ là người thường điển hình, mà chính vì chúng ta là con người thông thường nên không cần phải có lý do mới đi giúp đỡ."
"Có lẽ tôi sẽ không còn gặp lại mọi người sau khi trao đổi con tin trong mấy ngày nữa. Nhưng tại chỗ này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến người dân nơi đây vì đã chăm sóc tôi thời gian qua."
Nói xong, Kỳ Ngôn cúi gập người xuống.
Kỳ Ngôn chuẩn bị sẵn những lời muốn nói trong lòng từ lâu, thứ cậu nói không chỉ xuất phát từ trái tim mà còn hy vọng khai mở tầm nhìn của họ và cho họ biết rằng không phải ai sống trên chủ tinh Shuta đều phải trả giá cho sự nghèo đói lẫn gian khổ của bọn họ.
Lời nói đầy chân thành của Kỳ Ngôn phải khiến nhiều người nhìn bằng cặp mắt khác, sự thù địch ban đầu đang dần dần tiêu biến.
Dornier vẫn sững sờ trước cái cúi người đột ngột của cậu, phải mất một lúc lâu sau y mới lấy lại giọng của mình.
"Bây giờ tôi có một đề nghị là không bỏ tù cậu ta mà chỉ cần cử người trông coi thôi. Có ai phản đối không?"
"Dornier!" Từ nãy đến giờ Siya toàn trong trạng thái mông lung đột nhiên nghe được câu này, giọng cô trở nên sắc bén: "Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là con tin! Nếu hắn ta được thả ra xong rồi bí mật liên lạc với chính phủ hay làm gì đó gây tổn hại cho chúng ta với các đồng đội khác thì làm sao?!"
"Tôi cũng đồng ý với Siya!" Becker trừng mắt nhìn liếc Kỳ Ngôn một cái: "Tuy lần này hắn đạt chút công lao nhưng cũng không đến mức thả ra rồi để hắn mặc sức đi loanh quanh trong sân nhà chúng ta được!"
Dornier khẽ cau mày như thể không ngờ rằng hai người đồng đội đáng tin cậy nhất lại đứng ra phủ nhận quyết định của y.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Thấy Dornier khó xử, Kỳ Ngôn vừa định đứng ra nói gì đó thì một chất giọng trẻ con đầy sự đáng yêu vang lên trong đám đông đối diện cậu.
"Em ủng hộ anh Dornier!"
Nối tiếp sau đó là những giọng nói trong trẻo và du dương của mấy đứa trẻ lần lượt cất lên.
"Em cũng ủng hộ Angel!"
"Hãy để anh Kỳ Ngôn ngồi dưới gốc cây xanh kể chuyện cổ tích cho chúng em đi ạ!"
"Các câu chuyện cổ tích của anh Kỳ Ngôn hay lắm đó!"
"Mấy ngày trước tớ còn tìm thấy vị ngọt đen mà anh Kỳ Ngôn nhắc đến trong đám cỏ khô nữa, nó có thể ăn được á!"
......
Tục ngữ có câu 'đồng ngôn vô kỵ' (*), bọn chúng không hiểu thế nào là người tốt, cái gì mới là người xấu. Cho nên, lời nói của con nít dường như là ánh sáng dẫn lối trên con đường mịt mù.
(*) Đồng ngôn vô kỵ: trẻ em nói chuyện không biết kiêng kỵ.
"Thật ra tôi thấy đề nghị của Dornier cũng được. Cùng lắm cậu ta chỉ có một mình, bên chúng ta nhiều người như thế còn sợ cậu ta gây ra chuyện gì hay sao?"
"Đúng vậy, với lại tôi thấy cậu ta trói gà còn không chặt nữa, tôi đẩy phát chắc té xỉu luôn rồi, ha ha ha ha."
"Tôi tán thành với đề nghị của Dornier."
......
Bên tai tựa hồ lặng tiếng, vì Kỳ Ngôn biết rằng bản thân cậu có lẽ đang dần hòa nhập với đại gia đình này.
___end chương 8___