Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 14 - Chương 3: Khi nam chính hải tặc cuồng dã bị bẻ cong (3)




Edit + Beta: Vũ

-------------------------------------

Kỳ Ngôn chậm rãi nói: "...... Tôi không biết gì cả, chỉ là quá hiểu rõ mấy cái bẫy của bên chính phủ thôi."

Ánh mắt hoài nghi của Dornier dừng trên mặt cậu.

Kỳ Ngôn nhìn thẳng vào y, không có chút trốn tránh.

Thật lâu sau, Dornier mới buông bàn tay đang nắm cằm cậu ra, nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."

"Cứ buông tha hắn ta dễ dàng như vậy à?!" Becker cực kỳ khó hiểu hét lên: "Người này có thể là bọn chính phủ nằm vùng đó, có lẽ hắn ta đang dùng các phương pháp của riêng mình để liên lạc với bọn chính phủ. Kể từ khi tóm được hắn, hành vi và phản ứng của hắn quá mức bình tĩnh!"

"Đủ rồi Becker!" Siya nói: "Chúng ta nên nghe Dornier đi, anh ấy sẽ có cách."

Becker không cam lòng trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, sau đó đi theo Dornier và Siya bước ra ngoài. Lúc đóng cửa cố tình tạo ra âm thanh rất lớn, cú chấn động khiến màng nhĩ của Kỳ Ngôn khẽ run lên.

Nên nói người này cực kỳ kỳ quái, bộ sợ người khác không biết hắn ta đang sôi trào nhiệt huyết không có chỗ phát tiết à?

[ Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 10]

Đột nhiên dòng thông báo độ hảo cảm vang lên làm trong lòng Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở ra, thật may là Dornier không mất hảo cảm với cậu.

Chẳng qua từ hôm nay trở đi, Kỳ Ngôn không thấy Dornier tới đây nữa. Mỗi lần đưa thức ăn cũng là người cậu không quen biết.

Cứ như vậy qua mấy ngày sau, phi thuyền đột nhiên chấn động kịch liệt, Kỳ Ngôn biết nguyên nhân là do tiến vào bầu khí quyển gây nên.

—— Sắp tới nơi rồi!

Sau khi phi thuyền ổn định trở lại, một nhóm người Samode từ phía trước đi tới mở cửa bước vào, trói hai tay Kỳ Ngôn lại, dẫn ra ngoài.

Lần này, cậu không còn bị bịt mắt với miệng nữa. Có vẻ bọn họ không còn sợ hãi Kỳ Ngôn sẽ phát hiện ra cái gì.

Cửa khoang phi thuyền chậm rãi mở ra, cuốn bụi mù trên mặt đất lên. Kỳ Ngôn nheo mắt theo phía sau, dẫn đầu là Dornier, Siya với Becker. Lúc cửa khoang vừa mở ra trong nháy mắt, Kỳ Ngôn nghe thấy tiếng hoan hô vô cùng nhiệt liệt và phấn khích.

Đó không phải là giọng nói của một, hai người, mà là âm thanh của đoàn người hô vang hợp lại; có cả nam, nữ, người già và thậm chí là tiếng cười non nớt của trẻ con, lần lượt kêu 'Dornier'......

Kỳ Ngôn có hơi không hiểu, người của chủ tinh Shuta với tinh cầu Erwei rất sợ hãi đám hải tặc, tại sao bây giờ họ chịu ủng hộ rồi?

Lớp bụi xung quang dần lắng xuống, Kỳ Ngôn bị đẩy đi xuống phía dưới, cảnh vật xung quanh lọt vào mắt cậu.

—— Những khối đất và cát vàng, cây cối khô héo, nhìn thoáng qua gần như không có nguồn nước, chỉ có lác đác một hai vũng nước.

Đám đông con người tập trung vây quanh cửa khoang, trên mặt bọn họ tràn ngập nụ cười không gì sánh được. Mặc dù sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò nhưng đôi mắt sáng ngời lại chói lọi như ngôi sao trên bầu trời đêm.

Trong mắt Kỳ Ngôn tràn đầy kinh ngạc, nơi khô cằn này cậu đã từng thấy qua trong sách. Đây là tinh cầu xa xôi nhất trong toàn bộ thiên hà —— Chekris.

Trong sách nói, nơi này không thích hợp cho con người sinh sống. Thậm chí nơi này đã từng là nơi chủ tinh Shuta dùng để trừng phạt các phạm nhân bị lưu đày. Bởi vì ở đây thiếu nước, ít cây xanh nên dẫn đến khan hiếm lương thực. Vì thế muốn sinh tồn ở chỗ này là việc không thể.

Nhưng hiện tại, Kỳ Ngôn nhìn thấy rất nhiều sinh mệnh tươi mới trên hành tinh này.

Điều khiến lũ người điều hành cấp cao của chủ tinh Shuta luôn cực kỳ khó hiểu khi mỗi lần truy tìm dấu vết thì không thể bắt được tung tích đám Samod, bởi vì căn bản bọn họ không thể ngờ được rằng Chekris lại là nơi đóng quân của bọn hải tặc.

"Anh Dornier!" Một đám trẻ con kêu to chạy tới, vây quanh Dornier, đồng loạt xòe tay kêu to: "Quà của chúng em đâu ạ!"

Những đứa trẻ đó sinh ra gầy gò bất thường, như thể chúng bị suy dinh dưỡng vậy.

Dornier cười cười ngồi xổm xuống, lấy một túi vải nhỏ từ trong túi quần ra, rồi quét mắt xung quanh một cách bí ẩn nhìn đôi mắt sáng ngời của đám trẻ con.

"Đây là cái gì thế......"

"Đúng vậy! Đây là cái gì vậy ạ!"

"Mau lấy ra cho bọn em xem với, anh Dornier ngốc!"

Dornier nở nụ cười chiều chuộng, lấy một viên hình tròn nho nhỏ màu hồng nhạt trong túi ra.

Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua thì biết đó chỉ là một viên kẹo bình thường. Chẳng qua......

"A! Đây là cái gì?!" Một cô bé kinh ngạc kêu lên: "Màu hồng đó, nhìn đẹp quá!"

"Nó thật là đẹp! Nếu nó được đặt trong bình thủy tinh riêng, chắc chắn sẽ càng tuyệt vời hơn nữa đó!"

"Xì, chỉ có con gái mới thích mấy cái này thôi!"

"Đúng thế đúng thế! Anh Dornier ngốc, sao anh chỉ tặng quà cho con gái thôi chứ!"

Dornier cười cười, nói: "Này, các em nói như thế oan chết anh. Đây là đồ ăn, không phải đồ chơi!"

"Ăn?"

Vừa nghe tiếng ăn, ánh mắt bọn trẻ lập tức thẳng tắp.


"Nhỏ xíu như thế sao có thể hết đói chứ."

"Đúng đó, anh Dornier mang đồ ăn về lần này có lẽ không đủ."

"......Thế em sẽ ăn ít một chút, sau đó để dành đồ ăn lại cho mẹ."

"Em cũng thế......"

Kỳ Ngôn nghe những lời nói hồn nhiên của bọn trẻ, trong lòng cực kì chua xót.

Trong khi mấy đứa trẻ khác suốt ngày tranh giành, đua đòi thứ chúng muốn mua; còn bọn trẻ này chỉ khao khát được ăn no mặc ấm qua ngày.

Nụ cười của Dornier cũng có chút chua xót, nhưng y vẫn tươi cười nói: "Cái này chỉ cho một mình các em thôi, không phải đồ ăn phân phát đâu. Vậy ai muốn nếm thử trước nào?"

Vài đứa trẻ nhìn trộm nhau, cuối cùng cậu bé luôn miệng kêu 'anh Dornier ngốc' kia đứng dậy.

"Để em thử trước cho!" Cậu bé đó tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn: "Em sẽ thay thế anh Dornier làm tân hải tặc!"

Dornier ra vẻ tức giận ôm lấy thằng nhóc, xoa mái tóc hơi xỉn màu của nhóc: "Mass, cái thằng nhóc thúi nhà em muốn thay thế anh à?"

"Ha ha ha! Vừa nãy Mass còn nói thích anh Dornier đó!" Một cô bé không chút do dự vạch mặt Mass.

Mass đỏ mặt trừng mắt nhìn cô: "Ai thích anh ta chứ! Tớ không có!"

Vừa mở miệng định nói, Dornier đã nhét viên kẹo màu hồng nhạt vào miệng Mass. Đầu tiên Mass sửng sốt, sau đó cả người cậu bé sững sờ tại chỗ.

Vị chua chua ngọt ngọt đó, thật ngon mà......

Thấy Mass không nói lời nào, những đứa trẻ khác nhìn cậu bé chăm chú đến độ nín thở.

Thật lâu sau, sắc mặt Mass ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "...... Ngon quá."

Dứt lời, đám trẻ con lập tức bùng nổ.

"Em muốn ăn!"

"Em cũng muốn, anh Dornier, em thích màu vàng!"

"Oa, ăn ngon quá đi!"

......

Kỳ Ngôn nhìn Dornier bị bọn nhỏ quây quanh, trong lòng chua xót xen lẫn một tia ấm áp.

Đằng sau mỗi người đều có lý do không thể bỏ qua, họ làm việc gì nhất định cũng có nguyên nhân, chẳng qua bạn không biết mà thôi.

Ngơ ngác nhìn khung cảnh này, mãi cho đến khi một lực truyền từ phía sau lưng đến, Kỳ Ngôn không phòng bị, bị xô ngã trên mặt đất.

"Ui......" Kỳ Ngôn ăn đau, nhưng không kêu ra tiếng, mà bản thân chỉ hít một ngụm khí lạnh.

Quay đầu, lập tức thấy Becker trào phúng nhìn cậu.

"Phế vật!"

___end chương 3___